Thế nhưng so với sự nghi hoặc của Đường Chu, điều truyền đến đầu tiên lại là giọng nói của Tô Chính Tắc. Giọng hắn ta dường như bị ánh trăng vương vấn, nghe có vẻ lạnh lẽo, khiến giọng nói vốn ôn nhã êm tai của hắn ta trở nên như dòng suối lạnh lẽo. Hắn ta chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tự Chính." 
Giữa tiếng gọi ấy vẫn bao hàm vài phần ý dịu dàng, nhưng những lời hắn ta nói tiếp theo, không hiểu sao lại nghe hơi lạnh nhạt. Hắn ta nói: "Lại đây." 
Đường Chu đi về phía hắn ta.
Bước chân có chút lảo đảo. Vì trước đó Tô Linh Quân đã đè hai chân cậu quá lâu, dẫn đến máu không lưu thông, hơi tê dại. Thế nên cậu hơi loạng choạng đi về phía Tô Chính Tắc.
Ánh trăng trắng nõn chiếu thẳng lên làn da trắng muốt của cậu, kèm theo một thứ ánh sáng bạc mềm mại và lạnh lùng. Giữa đôi mày vẫn còn vài phần kinh hãi, viền mắt ửng đỏ khiến cả người cậu trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Tuy nhiên, trên chiếc cổ gầy gò trắng nõn ấy, những vết tích được lưu lại lại đặc biệt thu hút sự chú ý.
Tô Chính Tắc đột nhiên tiến lên vài bước, đỡ lấy cánh tay Đường Chu để cậu không bị đi loạng choạng. Ở khoảng cách này, thật ra không khó để cảm nhận được mùi hương trên người Đường Chu. Thứ hương này sẽ không bị nhầm lẫn, nó rõ ràng đến mức có thể ngửi thấy một cách chói lọi.
Tô Chính Tắc rũ mắt xuống, không để Đường Chu nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, chỉ chăm chú nhìn những vết tích trên cổ cậu mà không nói một lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play