Phong thành, vật tư thiếu thốn là điều khó tránh khỏi. Thật ra, ngay từ khi có lệnh đóng cửa thành, giá gạo trong thành đã thay đổi từng ngày. Giờ thì hầu như không còn ai bán gạo nữa, muốn mua được, có tiền chưa chắc đã đủ, còn phải nhờ cậy mối quan hệ.
Những chuyện bên ngoài ấy, nhờ có quan phủ toàn lực hỗ trợ, học phủ vẫn chưa hay biết. Nhưng Thẩm Tiêu có thể hình dung ra. Nếu ôn dịch không chấm dứt, Lâm Châu thành, trừ phi có viện trợ từ khắp nơi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ kiệt quệ.
Hiện tại, số bệnh nhân trong học phủ ngày càng tăng. Nhìn kho dự trữ lương thực vơi đi trông thấy, Thẩm Tiêu càng cảm thấy nguy cơ.
Vậy nên, nếu như trước đây, mỗi ngày học phủ cung cấp một bữa cơm, một món mặn, một bát canh, thì nay canh đã bỏ, món mặn cũng chỉ có hơn mười vị đại phu được hưởng, mà còn không chia riêng, chỉ là một miếng thịt chôn dưới cơm, dầu mỡ ngấm vào gạo đến béo ngậy. Trên mặt cơm thì phủ một lớp rau lá, cố gắng cân bằng dinh dưỡng.
Đồ ăn của các đại phu là tốt nhất, kế đến là bệnh nhân. Sau đó mới đến những người làm việc như Thẩm Tiêu. Bữa ăn của họ mỗi ngày chỉ là cơm trắng thừa của các đại phu, phần cơm cháy bên dưới mới là của họ, mỗi người một bát một miếng, không hơn.
Dù ăn không no bụng, Kim Đào Nương và mấy người đọc sách kia cũng không hề tỏ vẻ bất mãn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT