Sau khi ăn xong đầu cá nướng giòn tan, Thẩm Tiêu dọn dẹp qua loa rồi quay lại cửa đồn công an.
Dù đã thân quen với bà Vương, việc dọn đến ở chung vẫn chưa thực sự phù hợp với cô. Hiện tại cô đã tích lũy được một ít điểm tín dụng, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể tự mình thuê một căn phòng, không cần làm phiền đến bà lão.
Vừa ngồi xuống trước cửa đồn công an, một người từ bên trong đi ra. Người này xách theo vài con cá, thấy Thẩm Tiêu liền đưa cho cô, "Chúng tôi không nhận của dân dù chỉ một sợi tóc, lần sau đừng làm vậy nữa."
Thẩm Tiêu nhận ra người này chính là viên cảnh sát trung niên đã hỏi han lai lịch của cô hôm trước. Cô đứng dậy áy náy, "Xin lỗi, lần sau tôi nhất định chú ý." Lúc trước cô chỉ đơn thuần muốn bày tỏ lòng cảm kích, mong muốn bữa ăn của đồn công an được cải thiện, không nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ ngẫm lại, quả thật có chút không ổn.
"Sẽ không có lần sau." Viên cảnh sát trung niên dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nghe nói cô bán cá bắt được với giá rất thấp?"
"Vâng, một mình tôi ăn không hết, sợ bị hỏng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT