Rửa mặt xong, Thẩm Tiêu liền bước ra khỏi khách điếm. Mùi thức ăn thơm nức mũi từ khách điếm bốc lên thật sự quyến rũ, tiếc rằng nàng không đủ tiền mua. Lôi ra chiếc bánh nướng khô còn sót lại từ tối qua, Thẩm Tiêu vừa gặm vừa đánh giá ốc đảo này.
Toàn bộ ốc đảo không lớn, sự tồn tại của nó hoàn toàn phụ thuộc vào cái hồ nước ở trung tâm. Hồ nước nhỏ thôi, đường kính chừng hơn trăm bước chân là đi hết một vòng, mặt nước xung quanh nông, chỉ ở giữa là hơi sâu, màu sắc cũng đậm hơn. Quanh hồ mọc vài cây cổ thụ, bên ngoài là những dãy nhà màu vàng đất.
Các khu nhà được phân chia theo từng nhóm người. Khu vực có khách điếm nơi Thẩm Tiêu trọ phần lớn là người Trung Nguyên, còn phía bên kia đường phố chủ yếu là thương nhân Tây Vực buôn bán hương liệu, đá quý. Ngoài người Trung Nguyên và Tây Vực chiếm vị trí giao dịch chủ chốt, còn có một số thương nhân từ thảo nguyên và dân bản địa sa mạc, nhưng số lượng ít hơn.
Trong lúc đi dạo quanh ốc đảo, Thẩm Tiêu gặp Trương Phát Sáng. Hai người trao đổi nhanh vài thông tin, Thẩm Tiêu mới biết dân số hiện tại của ốc đảo này ước chừng hai, ba trăm người. Nước thì khan hiếm, nên người cai quản ốc đảo kiểm soát việc sử dụng nước rất chặt chẽ, cấm người lén lút lấy nước. Ai muốn uống đều phải xếp hàng mua vào buổi sáng.
"Bao nhiêu một thùng?" Thẩm Tiêu hỏi.
"Hai văn một thùng, từ thùng thứ hai trở đi thì giá tăng dần."
"Vậy một lượng bạc ở đây đổi được bao nhiêu văn?"
"Tùy độ tinh khiết của bạc, thường thì một lượng đổi được khoảng một ngàn văn. Một lượng bạc nặng khoảng 37 khắc."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play