Không ngờ Dương Hoằng dứt khoát như vậy, nói đi là đi. Thẩm Tiêu nhìn theo bóng lưng hắn khuất dạng, trầm mặc hồi lâu, mới khẽ nói một tiếng cảm ơn. Sau đó, cô một mình dọn dẹp nồi đá và phiến đá về lại sơn động.
Trong sơn động, mọi người đều mang tâm trạng buồn bã khi biết Dương Hoằng đã rời đi. Ai nấy đều hiểu, mỗi người ở đây chỉ như cánh bèo trôi dạt, lời hẹn "có duyên gặp lại" nghe sao quá xa vời. Có lẽ, trải qua nhiều lần chia ly, họ đã dần quen với cảm giác này.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mọi người lần lượt rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Thẩm Tiêu lại không thấy buồn ngủ, trong đầu cô rối bời bởi những lời Dương Hoằng nói. Không ngủ được, cô bèn ngồi trước cửa sơn động, tiếp tục mài viên bối màu, vừa làm vừa suy nghĩ về tương lai.
Đến khi trăng đã lên cao, viên bối trong tay cô đã được mài nhẵn bóng. Lúc này, giọng nhắc nhở quen thuộc của thương thành ảo lại vang lên: "Bối màu, giá thu mua 0.1 tích phân, bán ra không?"
Thẩm Tiêu chọn xác nhận, nhìn số dư trong tài khoản từ 3 tăng lên 3.1, lúc này cô mới khẳng định, mình đã tìm được nguồn tích phân.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn chưa quen với việc Dương Hoằng đã rời đi. Vô thức, họ vẫn gọi tên anh như thường lệ, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, khiến họ sực nhớ ra anh đã đi rồi.
"Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại không nữa..." Chỉ thiếu một người thôi, mà doanh địa bỗng trở nên quạnh quẽ hơn nhiều. Mới vừa chia tay, mọi người đã bắt đầu nhớ nhung.
"Còn tồn tại là còn có cơ hội," Thẩm Tiêu an ủi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play