Nếu hắn muốn rời đi ngay lúc này, A Lạc biết mình chẳng thể nào ngăn cản.
Nhận ra điều đó, lòng cô bỗng bình tĩnh lạ thường. Qua khung cửa sổ, A Lạc lặng lẽ nhìn hắn.
Thấy cô mặt không chút biểu cảm, dường như chẳng có phản ứng gì, trong mắt Phó Ngôn Lễ thoáng hiện một tia mất mát khó nhận ra.
Cảm xúc thoáng qua rồi tan biến, hắn vờ như không có gì, dời mắt đi, nở một nụ cười, dang rộng hai tay để gió thổi tung vạt áo dài, chậm rì rì nói: "Ta là người giữ lời mà. Yên tâm, tuyết sơn còn chưa thấy, ta sẽ không trốn đâu."
Không hiểu sao, nhìn Phó Ngôn Lễ như vậy, A Lạc chợt nhớ đến con mèo mướp mà đại sư huynh nuôi.
Con Li Hoa ấy chẳng hề thân thiện với cô. Có lẽ do cô mang thể chất thiên âm, nên vốn chẳng có duyên với động vật. Đại sư huynh nuôi Li Hoa đã nhiều năm, nhưng cô vẫn luôn không mấy khi chạm vào nó.
Đôi khi, nhìn đại sư huynh chơi đùa với Li Hoa, A Lạc cũng sinh ra một chút ghen tị nho nhỏ. Đáng tiếc, hễ cô đến gần con mèo, nó liền nhanh nhẹn chạy mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play