Dạo gần đây, Tần Giác ít khi tỏ ra vẻ bất an như vậy. Có lẽ là vì đã có đủ cảm giác an toàn, hai người khi ở bên nhau thường đối xử bình đẳng hơn, dù Tần Giác vẫn thường gọi nàng là “nô”, nhưng đó cũng chỉ là một chút tình thú nhỏ giữa họ mà thôi.
A Lạc đưa tay ra, chạm vào những ngón tay hơi lạnh của Tần Giác: “Có lạnh không?”
Tần Giác mím chặt môi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt bướng bỉnh và cứng đầu.
Thấy hắn không nói gì, A Lạc cũng chẳng để bụng, nắm chặt tay hắn, kéo hắn đến bên lò sưởi ngồi xuống.
Cơ thể Tần Giác vốn hơi yếu, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh buốt. Theo lời hắn kể, là do khi còn nhỏ ở Trạch Tây bị đối xử hà khắc. Hồi đó hắn còn nhỏ, muốn làm gì cũng không có điều kiện. Mỗi mùa đông, căn phòng hắn ở trong cung luôn không có than sưởi, có khi mái nhà còn bị dột, gió lạnh thổi vào nhiều nên để lại bệnh căn này. A Lạc đã sai thái y bồi bổ cho hắn, nhưng vẫn không mấy hiệu quả.
Nàng từ nhỏ đã luyện võ, cơ thể tràn đầy huyết khí, dù là mùa đông tay chân vẫn ấm áp dễ chịu, vì thế nàng đã quen với việc sưởi ấm tay cho hắn mỗi khi gặp. Buổi tối đi ngủ, Tần Giác cũng thường áp sát nàng, hắn nói nàng giống như một cái lò sưởi, trước đây hắn ngủ một mình không bao giờ ấm, nhưng từ khi ngủ cùng nàng, đêm nào cũng có thể say giấc.
Có lẽ cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng của nàng, cảm xúc của Tần Giác dần bình ổn lại. Hắn cụp mắt xuống, thiếu đi vẻ hống hách vừa rồi, trông có vẻ đáng thương và tủi thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT