Sau một thoáng do dự, Tần Giác vẫn hỏi điều mình băn khoăn: "Bệ hạ có biết… chim nhạn tượng trưng cho điều gì không ạ?"
Ánh mắt A Lạc lướt qua, nếu có ai đó ở đây lúc này, hẳn sẽ thấy một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt nữ đế. Nhưng nơi này chỉ có hai người họ, và Tần Giác vẫn chưa xuống ngựa nên không thể thấy được biểu cảm của nàng.
Nàng mỉm cười, nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: "Là gì?"
Tần Giác không biết vẻ mặt của người phía sau ra sao, chàng chỉ có thể đoán từ giọng nói rằng có lẽ nàng không biết về phong tục đang lưu truyền rộng rãi ở Trạch Tây. Chàng khẽ rũ mi, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi trở nên lạnh ngắt trong làn gió xuân se lạnh, cuốn đi cả hơi ấm trên cơ thể.
"Nô là người Trạch Tây, từng nghe dân gian có một cách nói rằng chim nhạn là loài chim chung thủy, cả đời chỉ có một bạn đời. Nếu bạn đời mất đi, nó cũng sẽ cô độc mà chết. Vì thế, sau này có người khi cầu hôn con gái sẽ tặng chim nhạn để thể hiện sự chung thủy."
"Thì ra là vậy." Giọng nữ đế không chút gợn sóng, dường như không hề động lòng trước câu chuyện về loài chim chung thủy hiếm có.
Tần Giác mím môi, khẽ nói: "Bệ hạ, nô đã nói nhiều rồi." Dứt lời, chàng dứt khoát quay người xuống ngựa, hàng mi dài cụp xuống, cúi đầu với vẻ khiêm tốn: "Nô sẽ đi mang con nhạn về."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT