Đàn Vô quả nhiên trở về nhanh thật. A Lạc vừa đi dạo một vòng trong tiểu viện, vừa sờ soạng khắp trong ngoài, thì cánh cổng sân đã bị đẩy ra.
Theo bản năng, A Lạc định nhào tới chỗ hắn, nhưng mới được nửa đường đã khựng lại dưới ánh mắt nghiêm nghị của hòa thượng. Nàng bèn chầm chậm từng bước nhỏ, từng bước nhỏ tiến lại gần.
Ôm chặt lấy cánh tay hắn, A Lạc định xốc quần áo hắn lên xem có vết thương nào không, tiện thể hỏi: "Ngươi thật sự không bị đánh chứ?"
Giọng điệu đầy ngạc nhiên, nghe chẳng có mấy phần lo lắng, mà giống đang hóng chuyện hơn.
Không phải A Lạc không quan tâm hắn. Từ khi biết Đàn Vô là đại tông sư, nàng thường xuyên ngứa ngáy tay chân muốn so tài. Đại tông sư ngay bên cạnh, chuyện hiếm có thế này, đương nhiên phải tận dụng.
Nhưng chênh lệch giữa hai người quá lớn. Trước mặt hắn, A Lạc chẳng khác nào đứa trẻ còn ẵm ngửa. Dù hắn đứng yên cho nàng đánh, đừng nói đánh trúng, nếu không phải hắn nương tay, nàng còn chẳng chạm được vạt áo hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play