Tử Cẩn hai mươi tuổi, mẫu thân là Vô Ưu tiên tử sinh nàng ra không lâu thì qua đời, từ đó nàng theo phụ thân Vân Sơn lớn lên. Nhưng Vân Sơn là người lạnh lùng, ít nói. Khi Tử Cẩn còn nhỏ, ông thỉnh thoảng cho nàng linh đan diệu dược, hoặc đến xem nàng tu luyện, nhưng trong ký ức của Tử Cẩn, phần lớn thời gian ông đều chỉ hơi thất vọng rồi quay người rời đi.
Từ năm bảy tuổi trở đi, Vân Sơn càng hiếm khi xuất hiện trước mặt Tử Cẩn. Nếu có việc gì, ông sẽ sai đại đệ tử đến truyền lời, đưa đồ.
Mười mấy năm qua, Tử Cẩn luôn cảm thấy tự ti. Nàng cho rằng chính mình vô dụng nên khiến phụ thân hoàn toàn thất vọng, cũng bởi vì thiên tư ngu dốt của mình mà liên lụy đến phụ thân, khiến ông bị người khác cười nhạo.
Nguyên chủ rất nỗ lực. Nàng không quản ngày đêm mà luyện tập, không sợ nguy hiểm, không sợ khổ sở, mệt mỏi, chỉ vì có thể nâng cao tu vi. Có thể nói trong cả Thiên Diễn Tông, khó ai nỗ lực hơn nàng. Nhưng đáng buồn thay, dù nỗ lực đến vậy, tu vi của nàng vẫn tiến triển chậm như rùa bò.
Vì thế, tiếng chê cười càng lớn, nội tâm nàng bị tổn thương càng sâu, càng thêm chìm vào chấp niệm phải trở nên mạnh mẽ... Từng bước tiến vào vòng tuần hoàn sụp đổ chết chóc vô hạn.
Đối với nguyên chủ ở kiếp trước, đả kích này đã rất lớn, nhưng cú sốc còn lớn hơn là khi phụ thân, sau năm mươi năm, nhìn thấy nàng, ông không hề cảm khái con gái trưởng thành, không an ủi con gái cứ làm người thường cũng tốt, mà là khinh miệt nhìn xuống. Không chỉ khinh thường nàng, mà còn khinh thường cả sự nỗ lực của nàng. Một câu nói của Vân Sơn đã khiến thế giới của Tử Cẩn tan vỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT