Hướng Vãn Đình nghe Hạ Hàm Nguyên hỏi han, trong lòng cảm kích, vội đáp: "Không sao, không sao đâu. Thằng em con tính khí bướng bỉnh, nhưng may sau đó có Diệp công tử ra mặt che chở. Nói ra thì Diệp công tử với em con bằng tuổi, mà cứ như anh trai nó vậy. Cậu ấy cư xử đâu ra đấy, lại rộng lượng, khoan dung, ai cũng phải nể."
Hai người trước đó đã uống rượu hoa quế, giờ lại vừa uống rượu vừa ăn cơm, khó tránh khỏi ngà ngà say. Hướng Vãn Đình hơi quá chén, bình thường giữ kẽ nên chẳng nói năng gì, giờ bất giác buột miệng: "Chưa nói đến những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày, chỉ riêng cái đêm hội hoa đăng hỗn loạn ấy thôi, bản thân cậu ấy suýt bị thương, mà vẫn rất nhanh trấn tĩnh lại, bảo vệ em con, che chở nó về tận nhà rồi mới một mình trở về. Còn cái đèn phượng hoàng kia, thực ra không phải cậu ấy nghĩ ra đâu, là em con khuyến khích cậu ấy làm đấy..."
Hạ Hàm Nguyên ngạc nhiên "Ồ?" một tiếng.
Hướng Vãn Đình chợt nhận ra mình có ý hạ thấp em trai, vội vàng giải thích: "Không phải em con tùy hứng đâu, nó cũng chỉ vì bạn tốt thôi... Ai..." Nàng có chút bực mình vỗ vỗ miệng mình, "Tại con không tốt, không nên đem mấy vị công tử chưa xuất giá ra bàn tán."
Hạ Hàm Nguyên trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hơi say, tò mò hỏi: "Sao muội lại nói vậy? Ta chỉ thấy hắn tài hoa xuất chúng thôi mà."
Hướng Vãn Đình chống cằm nhìn dãy núi xa ngoài cửa sổ: "Đúng vậy! Từ xưa đèn lồng đều là người tài giỏi đến lấy, lỡ rồi thì thôi, sao có thể vì một cái đèn mà hãm hại người khác chứ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play