Việc Chu gia chuyển nhà, ngoài những người hàng xóm quen thuộc hay hỏi han một tiếng, Chu Dật Phương chưa từng chủ động nói với bất kỳ ai, kể cả Chu Kỳ Thành, cha ruột của Đại Lang.
Nếu ông ta để tâm, hỏi thăm không khó; còn nếu ông ta vốn chẳng coi trọng Đại Lang, thì việc thằng bé biến mất cũng giống như ngày xưa bị đưa vào chùa Bàng Sơn, với họ đó là một sự giải thoát. Vậy thì còn cần thông báo làm gì?
Và sự thật diễn ra gần như những gì Chu Dật Phương đã nghĩ.
Lần cuối cùng Chu gia rời khỏi thôn, họ không mang theo nhiều đồ đạc, chủ yếu là đi từ biệt những người hàng xóm thân thiết và người thân. Những người này đều biết Chu gia chuyển đi vì Đại Lang. Tuy trong lòng họ vẫn còn chút nghi ngờ về vận mệnh của Đại Lang, nhưng họ cũng hiểu cho tâm trạng của Chu gia, đồng cảm với những gì họ đã trải qua, và hy vọng thằng bé Đại Lang thật sự không có vấn đề gì, để cả gia đình có thể vui vẻ bắt đầu một cuộc sống mới.
Cuộc chia tay diễn ra khá êm ả. Bao năm sống cùng nhau, đột nhiên phải chia xa, ai cũng không khỏi luyến tiếc. Họ trao nhau những lời chúc phúc và an ủi, không gặp phải chuyện gì khiến ai phải phiền lòng.
Sau khi từ biệt người thân và bạn bè, cả nhà lên xe bò rời đi. Chu Dật Phương ôm Đại Lang, thằng bé cứ ngọ nguậy muốn giật lấy roi bò trong tay người đánh xe. Chu Dật Phương cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của con bằng những chuyện xung quanh, để nó ngồi yên đừng nghịch ngợm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT