Vu Ninh rất ít khi khóc. Ít nhất thì đây là lần đầu tiên An Tinh Thần thấy cô khóc. Anh bối rối đến mức chỉ biết lặp đi lặp lại: "Sao vậy? Sao vậy?". Bàn tay anh lúc thì giơ lên, lúc lại hạ xuống, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mồ hôi túa ra trên trán.
Cuối cùng, máu nóng dồn lên não, anh ôm chặt Vu Ninh vào lòng, vỗ nhẹ lên mái tóc cô như dỗ dành một đứa cháu gái nhỏ đang khóc nhè: "Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, không sao đâu mà..."
Vu Ninh khựng lại. Lồng ngực cô trào dâng một nỗi ấm áp và tủi thân vô bờ. Cô nắm chặt vạt áo anh, giấu hết nước mắt vào chiếc áo khoác vest đắt tiền.
Khi những cảm xúc mãnh liệt dần lắng xuống, nước mắt Vu Ninh cũng tự nhiên ngừng rơi. Cô che mắt, đứng thẳng người, giọng ngượng ngùng: "Xin lỗi, làm anh sợ rồi. Em chỉ là...rất vui..."
An Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, cười trêu chọc: "Không ngờ người khóc vì xúc động khi đoạt giải lại là em chứ không phải Liễu Liễu."
Nghe giọng điệu của anh, Vu Ninh cảm giác như anh đang thầm cảm kích điều gì đó. Cô buông tay, nghi hoặc hỏi: "Sao? Anh biết trước rồi à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT