Xe cứu thương hú còi inh ỏi, Khương phụ được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, còn Khương Hủ cùng Chương Mậu thì đến phòng khám gần đó để xử lý vết trầy xước.

Chương Mậu nhìn đầu gối bầm dập của mình mà nhăn nhó, Khương Hủ thì xót xa thay anh, mặt mày cau có.

Anh đưa bàn tay to lớn che mắt cô lại, tay kia nhẹ nhàng xoay mặt cô: "Tập trung bôi thuốc đi, đừng có nhìn."

Khương Hủ khẽ hừ vài tiếng, không phải lúc để trêu chọc anh.

Cô y tá nhẹ nhàng rửa sạch vết trầy trên mặt Khương Hủ, ân cần dặn dò: "Không sao đâu, mấy ngày tới chú ý giữ gìn vết thương, sẽ không để lại sẹo đâu."

Khương Hủ cảm ơn rối rít.

Chương Mậu còn lo lắng hơn cả chính chủ: "Cần chú ý những gì ạ? Có kiêng khem gì không?"

Cô y tá liệt kê một loạt những điều cần lưu ý, như không được dùng đồ trang điểm, ăn uống thanh đạm,... Chương Mậu nghe chăm chú, càng nghe càng thấy nhiều việc phải nhớ, vội vàng lấy điện thoại ra, nhờ y tá nói chậm lại để ghi chú.

Khương Hủ ngồi nhìn anh cặm cụi ghi chép những điều cần lưu ý cho vết trầy nhỏ xíu của cô mà phì cười.

Sau khi bôi thuốc xong, Khương Hủ trêu chọc: "Chú Chương, vết trầy nhỏ của cháu mà chú căng thẳng hơn cả vết thương ở chân chú nữa. Không biết còn tưởng cháu bị hủy dung đến nơi rồi đấy."

Chương Mậu vội vàng nói: "Vết thương trên mặt đương nhiên phải cẩn thận rồi. Mấy lời y tá dặn nhớ hết chưa? Nhất định phải nghe theo lời bác sĩ đấy."

Khương Hủ hỏi: "Có phải bây giờ cháu xấu lắm không?"

Chương Mậu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, anh vội quay mặt đi, giọng nói có chút lắp bắp: "Không... Đẹp."

Khương Hủ cười: "Đẹp mà chú không dám nhìn cháu à? Hay là cháu xấu đến mức chú nhìn một cái cũng không nuốt trôi?"

Tim Chương Mậu đập thình thịch, mặt nóng ran, anh cố gắng tỏ ra bình thường, nghiêm túc nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn vội vàng dời mắt đi.

Khương Hủ ở sau lưng anh nén cười.

Thật kỳ diệu, xa cách hơn hai năm, vừa gặp lại, dường như chưa từng rời xa.

Khương Hủ đỡ anh đến chỗ Khương phụ để chờ tin tức.

Tiện thể, Chương Mậu kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Khương gia sau khi bỏ dở cơ nghiệp gây dựng từ hai bàn tay trắng, chỉ còn lại chút cổ phần để chia hoa hồng, cuộc sống dĩ nhiên không thể so sánh với thời hoàng kim, nhưng vẫn thuộc hàng tiểu phú, sống an nhàn sung túc.

Nhưng không biết vì sao, Khương gia phu phụ lại sa vào những chuyện thần thần quỷ quỷ, khắp nơi cầu thần bái phật, tìm kiếm những "dị nhân" trong lời đồn, tiền bạc tích cóp bị lừa mất hơn phân nửa.

Người bình thường lúc này hẳn là tỉnh ngộ rồi chứ? Nhưng đôi vợ chồng này lại không, họ gia nhập một tà giáo.

Tà giáo này từng bị chính phủ triệt phá, giờ lại trỗi dậy, thay đổi vỏ bọc để tẩy não dân chúng, dụ dỗ tín đồ để lừa gạt tiền tài.

Chương Mậu tiếp cận vụ án này vì có người chết.

Một gia đình năm người chết một cách kỳ lạ trong khách sạn, điều tra ra thì hóa ra họ chết đói. Trong phòng còn đầy những tài liệu tuyên truyền của tà giáo, giảng giải những lợi ích của việc "tích cốc" (nhịn ăn), cùng với những luận điệu về thiện ác luân hồi, kiếp trước kiếp này.

Gia đình năm người đó tự sát không sai, nhưng tà giáo đứng sau mới là hung thủ thực sự. Chương Mậu và đồng đội lập tức bắt đầu điều tra.

Sáng nay, các đội nhỏ đồng loạt tấn công các điểm trung tâm của tà giáo, tóm gọn đám giáo đồ đang cử hành "nghi lễ".

Cả phòng tín đồ ôm đầu ngồi xổm trên đất, lần lượt khai báo tên tuổi và thân phận.

Đến lượt Khương mẫu, Chương Mậu nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng chạy tới, sững sờ. Anh lập tức đảo mắt nhìn khắp nhà, không thấy Khương phụ đâu.

Chương Mậu biết ngay là có cá lọt lưới, báo cáo cấp trên, trích xuất camera xung quanh, tìm kiếm hành tung của Khương phụ và xem bên cạnh ông ta có ai khác không.

Những chuyện sau đó Khương Hủ đã biết. May mắn là Khương phụ không ở trong phòng, sau khi trốn thoát, việc đầu tiên ông ta làm là đến giết Khương Hủ.

Khương Hủ nhún vai: "Có lẽ... ông ta cho rằng tôi lại đem vận đen đến cho ông ta, khiến ổ nhóm bị cảnh sát tóm?"

Chương Mậu muốn xoa đầu cô an ủi, nhưng tay đã giơ lên rồi lại ngượng ngùng rụt về: "Ông ta đã hoàn toàn lún sâu vào ngõ cụt rồi, không thể cứu vãn được nữa."

Khương Hủ nhìn bàn tay anh rụt lại, rồi lại nhìn thẳng vào mặt anh.

Chương Mậu lập tức đứng ngồi không yên, toàn thân cứng đờ, lòng dạ rối bời, sợ hãi Khương Hủ phát hiện ra những tâm tư bí mật không thể nói ra của mình.

Khương Hủ quả thực đã cảm nhận được điều gì đó. Trong khoảnh khắc tai nạn xe cộ, Chương Mậu bất chấp nguy hiểm lao đến che chở cô, vẻ mặt đau đớn tột cùng; Chương Mậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, không dám chạm vào cô...

Bầu không khí giữa nam và nữ thật kỳ diệu, dù che giấu kỹ càng đến đâu, chỉ cần nảy sinh tình cảm, sự mập mờ sẽ lan tỏa giữa hai người, dù mọi thứ vẫn như thường, cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt.

Khương Hủ không hề cảm thấy chán ghét hay kinh ngạc, ngược lại trong lòng dâng lên từng đợt vui sướng.

Hai năm xa cách khiến mối quan hệ của họ trở nên xa lạ, Khương Hủ có thể bình tĩnh đối diện với Chương Mậu như một người bạn cũ, nhưng khi phát hiện mọi thứ không như mình tưởng, những cảm xúc trào dâng trong lòng khiến cô nhận ra, tình cảm dành cho Chương Mậu chưa bao giờ phai nhạt.

Khương phụ bị gãy một xương sườn, có chút chấn động não, ngoài ra không có vấn đề gì lớn, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Khương Hủ thở phào nhẹ nhõm.

Chết đi thì quá dễ dàng cho ông ta. Cô hy vọng người "cha" này được sống tốt trong tù những năm tháng còn lại, mỗi ngày hối hận cũng được, hận thù cũng được, nhất định sẽ thống khổ hơn cả cái chết.

Vốn là tham gia tà giáo, lại bị cảnh sát bắt ngay tại trận, còn lao ra giết cô, giờ thì hay rồi, tội danh biến thành giết người chưa thành, tự mình tăng thêm tội cho mình.

Khương Hủ là con gái, chỉ có thể vỗ tay cho "ba" mình: Cố lên, cuối cùng cũng làm được một việc lớn.

Nếu Khương phụ không tự đào hố chôn mình, Khương Hủ thật sự không thể làm gì ông ta. Theo cái lý thuyết mà Khương phụ tin tưởng, đây không phải Khương Hủ khắc ông ta, mà là chính ông ta tự tìm đến để bị khắc.

Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng Khương Hủ khá tốt.

Chương Mậu nghe cô giải thích, thấy cô cười tươi như một con cáo nhỏ, cuối cùng không nhịn được đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: "Đắc ý cái gì, suýt nữa thì bị đâm đấy, có gì hay mà cười? Thà rằng ông ta bình thường một chút, đừng có hại người hại mình."

Khương Hủ cười hì hì, đưa tay khoác lấy cánh tay anh.

Chương Mậu cứng đờ.

Khương Hủ liếc anh một cái: "Cháu đỡ chú đi."

Chương Mậu hơi há miệng, rất muốn nói không cần, vì được cô đỡ, tâm trí anh đặt hết lên người cô, càng không thể đi đứng bình thường... Nhưng lại luyến tiếc nói ra.

"Hôm nay là sinh nhật mẹ cháu, đến nhà cháu ăn cơm đi?" "Mẹ" ở đây là dì Phương, sau khi thoát khỏi Khương gia, Khương Hủ dần dần thay đổi cách gọi dì Phương.

Chương Mậu hồi lâu mới từ những suy nghĩ rối rắm của mình hoàn hồn, nói: "Chú phải về cục một chuyến."

Khương Hủ: "Cháu đi cùng chú."

Tai Chương Mậu đỏ ửng, không ngừng tự nhủ, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nghĩ nhiều, cô ấy coi mình là người anh trai đáng tin cậy nhất, mình không thể phá hủy sự tin tưởng của cô ấy, phá hủy thế giới của cô ấy.

Nhưng khi Khương Hủ đến cục cảnh sát, bị một đám đồng nghiệp vây quanh, tươi cười rạng rỡ kể cho những "chú cảnh sát" từng quen biết về cuộc sống của mình, lòng Chương Mậu lại chua xót.

"Chú cảnh sát" của cô đâu chỉ có một mình anh.

Nhận thức này như một mũi tên xuyên tim.

Chương Mậu cố nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, vùi đầu vào công việc, hoàn thành nhanh nhất có thể, rồi tan tầm đưa Khương Hủ đi thẳng.

Dì Phương về đến nhà mới biết Khương Hủ suýt bị xe đâm, biết tài xế là Khương phụ thì càng kinh ngạc không nói nên lời. Kinh ngạc vì Khương phụ mấy năm không gặp đã thành ra như vậy; kinh ngạc vì Khương phụ lại có thể làm ra chuyện đâm cả con gái ruột.

Khương Hủ nói: "Ông ấy tin vào những thứ vớ vẩn, tin đến mức đầu óc cũng không còn."

Dì Phương nhớ lại mình trước kia cũng khắp nơi cầu thần bái phật, sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Cũng may lúc trước tôi không gặp phải kẻ lừa đảo nào lợi hại như vậy."

Khương Hủ: "Dì đừng nói nữa, chúng ta gặp phải đạo sĩ giả còn hung tàn hơn, suýt nữa thì đốt nhà người ta rồi."

Dì Phương không nói gì, trong lòng âm thầm quyết định, quyết không thể tin vào những chuyện huyền bí nữa, thật là bị người lừa còn giúp người ta đếm tiền, cuối cùng ngu ngốc đến mức không giống người bình thường.

Vụ tai nạn xe cộ khiến không khí buổi tiệc sinh nhật hơi trùng xuống, nhưng việc đại nạn không chết đã xua tan đi bóng ma tai nạn, ba người nói nói cười cười mà càng ăn càng vui vẻ.

Ăn xong, dì Phương bị Khương Hủ đuổi về phòng, Chương Mậu và Khương Hủ cùng nhau dọn dẹp tàn cuộc.

Hai người ra ra vào vào, rửa bát đĩa, vẫn luôn không nói gì, dọn dẹp xong, Chương Mậu liền nói phải đi.

Khương Hủ lau khô tay: "Không ngồi thêm chút nữa sao? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau."

Chương Mậu lại một lần nữa né tránh ánh mắt cô, căng thẳng nói: "Ừ, chú có việc bận."

Khương Hủ: "Cháu đưa chú."

Chương Mậu cúi đầu đi ra ngoài.

Những con ma bàng quan đều tặc lưỡi, viện sĩ Chương thì hận rèn sắt không thành thép.

Khương Hủ nhìn bóng lưng căng thẳng của anh mà bật cười.

Khương Hủ tiễn anh xuống lầu, đứng dưới gốc cây trước nhà tạm biệt.

Chương Mậu dặn dò Khương Hủ phải giữ gìn sức khỏe, cẩn thận vết thương trên mặt.

Khương Hủ hỏi: "Nếu để lại sẹo, chú có chê không?"

Chương Mậu không để ý câu hỏi này có chút ái muội, theo bản năng nói: "Đương nhiên là không chê rồi."

Khương Hủ: "Chú Chương, hôm nay chú toàn không dám nhìn cháu, thật ra là chê đúng không?"

Chương Mậu vội vàng nói: "Không có!"

Khương Hủ: "Vậy chú nhìn lại đi, thật sự không xấu?"

Chương Mậu đành phải cúi đầu nhìn mặt cô.

Khương Hủ vẫy tay: "Lại gần một chút, chú cố ý trốn xa như vậy, khẳng định chê cháu bị hủy dung có phải không?"

Chương Mậu bất đắc dĩ nín thở đến gần: "Được rồi chứ? Thật sự không xấu, hơn nữa rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Khương Hủ: "Mấy cái điều cần chú ý đó khó nhớ quá, chú Chương, chú giúp cháu nhớ được không?"

Chương Mậu càng thêm bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến mức chính anh cũng không nhận ra: "Được, chú sẽ nhắc nhở cháu mỗi ngày."

Khương Hủ: "Cháu không biết cái gì ăn được cái gì không ăn được, mỗi lần ăn cháu đều chia cho chú, chú giúp cháu xem nhé?"

Chương Mậu: "Được, nếu chú bận thì cháu ăn trước một chút cũng được."

Khương Hủ: "Chú tan làm thì đến bôi thuốc cho cháu nhé?"

Chương Mậu: "Thời gian tan làm của chú không cố định."

Khương Hủ: "Vậy chú nói có đồng ý hay không trước đi."

Chương Mậu: "Đồng ý, được chưa? Mau về nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt cả ngày rồi."

Khương Hủ: "Chú Chương, chú cao quá, cúi xuống đi, cháu nói chuyện với chú mệt."

Chương Mậu khom lưng: "Tiểu bí đao..."

Khương Hủ nhón chân, hôn lên má anh.

Giọng nói đột ngột im bặt, như bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Chương Mậu cứ vậy khom lưng, không thể động đậy.

Khương Hủ khẽ cười, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt anh: "Trêu chú đấy."

Chương Mậu theo bản năng hỏi: "Cái gì trêu chú?"

Đôi mắt Khương Hủ, dưới bóng cây vẫn sáng lấp lánh: "Ngoài việc vừa rồi hôn chú là thật lòng, những thứ khác đều là trêu chú thôi."

Chương Mậu như ngừng thở, phảng phất như bước vào một thế giới hư ảo, xung quanh mọi thứ đều phiêu diêu, chỉ có xúc cảm mềm mại ấm áp trên má vẫn luôn, vẫn luôn, vẫn luôn tồn tại.

Khương Hủ lại cười một tiếng, xoay người chạy về phía tòa nhà.

Chương Mậu giơ tay muốn bắt, nhưng không kịp, trơ mắt nhìn cô chạy lên.

Cô vừa nói gì vậy? Nói gì nhỉ? Rốt cuộc là có ý gì? Hay là trẻ con không hiểu chuyện, nhầm cảm kích thành rung động?

Chương Mậu cả đêm không ngủ.

Hôm sau, anh với đôi mắt thâm quầng, một thân hắc khí đi thẩm vấn đám người trong tà giáo.

Khương Hủ biết Chương Mậu chính trực sẽ không chủ động làm ra những chuyện đột phá mối quan hệ của hai người, nên cô chủ động bước ra một bước. Nhưng sau bước này, cô không định làm gì thêm, hai năm xa cách, không thể để người này dễ dàng vượt qua như vậy được.

Chương Mậu thật sự không dễ dàng chút nào, anh không dám gặp lại Khương Hủ, nỗi tương tư trong lòng bị nụ hôn của Khương Hủ hoàn toàn giải phóng, giằng xé đấu tranh với lý trí, khiến anh đứng ngồi không yên.

Một tuần sau, vụ án tạm thời hạ màn, Chương Mậu suy đi tính lại, chủ động nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình.

Tuần này, viện sĩ Chương thấy cháu ngoại hoàn toàn biến mất, vừa khó hiểu vừa sốt ruột, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Khương Hủ rồi ngẩn ngơ, lại không thèm liên lạc với Khương Hủ, mắng cháu ngoại vô dụng, nhưng ai nghe được đâu, hoàn toàn vô ích. Đến khi trở lại bên cạnh Khương Hủ, thần sắc tràn ngập ngượng ngùng, xin lỗi.

Cho đến ngày hôm nay, viện sĩ Chương trở về, không những không còn vẻ buồn bực như trước, mà còn rất đắc ý vui mừng.

Lòng Khương Hủ khẽ động.

Mười lăm phút sau, điện thoại vang lên.

Là Chương Mậu.

Hẹn cô ngày mai đi tái khám vết thương.

Khương Hủ lẩm bẩm, đợi anh nhớ ra thì chắc sẹo hết rồi.

Chương Mậu ngượng ngùng xin lỗi liên tục, giọng điệu hoàn toàn không còn vẻ kiềm chế như trước, ranh giới anh trai em gái do chính anh vẽ ra đã hoàn toàn bị xóa bỏ, giọng điệu vẫn dịu dàng, nhưng lại khiến người nghe đỏ mặt.

Trước kia là dỗ dành em gái, đối đãi như một đứa trẻ, che chở từng cảm xúc của cô; bây giờ là vô thức tràn đầy nhu tình, mỗi lời nói ra dường như đều mang theo nhiệt độ, nghe được người ta không tự giác mà nhếch môi, mặt đỏ bừng.

Khương Hủ cố ý làm khó anh, nhưng tính tình đối phương quá tốt, ác nhân thật sự không làm được, cuối cùng vẫn lầm bầm đồng ý ra ngoài.

Chương Mậu chăm sóc Khương Hủ luôn thận trọng như phát, nhanh chóng học hỏi kinh nghiệm từ những người xung quanh về cách chung sống với các cô gái, nhưng cũng là người đó, khi biến thành người mình thích, anh lại không biết phải làm sao, nhìn cô gái trước mắt, khuôn mặt rám nắng nóng bừng bừng, ho khan liên tục, không biết nên mở lời như thế nào.

Khương Hủ thản nhiên nhìn anh, muốn xem anh còn có phản ứng gì.

Chương Mậu rất nhanh phát hiện ra cô nàng đang xem trò hay, tức giận đưa tay nhéo nhéo mũi cô: "Thích lắm hả?"

Khương Hủ né tránh, cười: "Thích lắm chứ, nếu không thì sao có người có thể chơi hai năm vẫn không chán được?"

Chương Mậu lập tức lộ ra vẻ hối lỗi, sau đó nghĩ đến điều gì, chỉnh trang lại thần sắc, nghiêm túc hỏi Khương Hủ một vấn đề: "Chú muốn xác nhận một chuyện, ngày hôm đó... cháu hôn chú... là nụ hôn giữa nam và nữ, hay là em gái hôn anh trai? Là nghiêm túc, không phải bốc đồng, không phải đùa giỡn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play