Lâm Tiếu nhìn Mao Văn Duệ, không lập tức đáp lời.
Mao Văn Duệ mỉm cười, kéo cô vào lòng: "Mấy năm nay, em đã cố gắng rất nhiều. Ngoại trừ những kỳ nghỉ ngắn ngủi đến chỗ anh hai tháng, mọi thứ em đều tự mình lo liệu. Em nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực sống, nỗ lực học tập. Anh đã chứng kiến em từ một cô bé tốt nghiệp cấp ba, không một xu dính túi, từng bước một vươn lên, có thể thuê một căn nhà ở thành phố B, rồi đón cả bà lên sống cùng."
"Trên con đường này, dù là với tư cách anh trai Duệ Duệ, hay là bạn trai, rất nhiều lúc anh thấy xót xa. Anh muốn giúp đỡ em, muốn san sẻ gánh nặng, nhưng anh biết em không muốn. Hơn nữa, anh cũng không có quyền gì để can thiệp, giúp em đôi khi lại đẩy em vào tình huống khó xử. Anh thích cái dáng vẻ em hừng hực tiến về phía trước, anh tôn trọng lòng tự trọng và sự mạnh mẽ của em, thậm chí khâm phục sự kiên cường trong em. Nhưng anh muốn một danh phận. Một danh phận để khi anh đau lòng cho em, anh có thể không do dự mà làm theo trái tim, dang tay giúp đỡ em. Một danh phận để khi em gặp khó khăn, trắc trở, anh có thể đường hoàng yêu cầu được cùng em chia sẻ."
Lâm Tiếu nghiêng đầu, áp mặt vào ngực anh, để lớp vải áo thun thấm đi những giọt nước mắt chực trào. Đúng như anh nói, cô không cần bất cứ ai giúp đỡ vẫn có thể tiếp tục sống và tiến về phía trước. Nhưng những lời anh nói về nỗi đau lòng anh dành cho cô, khiến Lâm Tiếu, người luôn phải chiến đấu với cuộc đời như một chiến binh, bỗng muốn tạm thời cởi bỏ lớp giáp, một lần được làm một cô gái bình thường, được yêu thương.
"Được."
Mao Văn Duệ rạng rỡ hẳn lên, ôm chặt cô hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT