Công viên hải dương là một khái niệm còn khá xa lạ với bọn trẻ. Dù Lâm Tiếu đã cho chúng xem ảnh chụp, nhưng vốn kiến thức còn hạn hẹp, hai đứa chỉ biết "Oa" lên đầy thích thú, chứ chẳng thể hiểu hết những loài động vật biển kỳ diệu kia là gì.
Nhắc đến chuyện này, lại phải nói về việc sử dụng Internet. Giờ Lâm Tiếu đã có điện thoại di động, có thể lên mạng, muốn chơi game hay tìm kiếm thông tin gì đều có thể. Nhưng thực tế, Lâm Tiếu hầu như không dùng đến. Cô chỉ coi nó là phương tiện liên lạc với Mao Văn Duệ, ngoài ra thì chẳng mấy khi dùng.
Không phải cô tỏ vẻ thanh cao hay gì cả. Ngay cả những đứa trẻ ở quê, nhờ điện thoại của bố mẹ cũng học được bao nhiêu trò giải trí, nhưng chúng không có quyền tự quyết. Nhà Lâm Tiếu có Trừng Trừng chưa đến sáu tuổi, ban ngày Lâm Tiếu phải đi học, ở nhà chỉ có bà nội trông nom. Bà thì còn mù mờ về công nghệ hơn cả trẻ con, nên Trừng Trừng gần như sống trong môi trường không ai quản thúc.
Lâm Tiếu tự giác làm gương, hoàn toàn gác lại những tính năng khác của điện thoại. Thế nên, phải một thời gian rất lâu sau, Lâm Trừng mới biết hóa ra điện thoại nhà mình cũng có thể chơi game.
Vì thế, hai chị em cũng hiếm khi lên mạng tìm hiểu thêm thông tin.
Ngoài ra, Lâm Tiếu còn cân nhắc đến vấn đề kinh tế. Cô biết lên mạng tốn tiền, nhưng không rõ thời buổi này người ta tính phí thế nào. Điện thoại chưa từng báo tin nhắn hết tiền, cô đoán chắc Mao Văn Duệ đã nạp trước. Cô muốn tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play