Mao Văn Duệ lại cãi nhau một trận long trời lở đất với tổ chương trình. Trước kia, nó rất ít khi cãi nhau với ai, chỉ cần ba nó cau mày là nó đã run rẩy, nhưng sự lạnh nhạt và vô tình của tổ chương trình khiến nó cảm thấy uất ức và phẫn nộ không thể trút ra. Là một đứa trẻ bất lực, nó chỉ có thể biến thành tiếng gầm gừ giận dữ, cãi vã, và bỏ nhà ra đi.
Nhưng điều này chỉ khiến nó trở nên tồi tệ và khó ưa hơn dưới ống kính máy quay. Nhân viên công tác khuyên bảo không được, cũng không ai đối xử với nó ân cần như ba nó, mà chọn cách mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, nhưng camera vẫn luôn bám theo, ghi lại mọi hành động của nó.
Mao Văn Duệ nằm dài trên thành cầu đá. Gió Tây Bắc thổi rát mặt, cảnh đẹp trước mắt nó chẳng buồn ngó tới nửa con mắt. Nó cảm thấy cả thế giới đã vứt bỏ mình. Ba nó không cần nó nữa, bao nhiêu ngày rồi mà chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại, hoàn toàn ném nó ra sau đầu. Nó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay... Mắt nó lại xót lại đau, đau đến chảy nước mắt.
Nhưng nó không muốn để đám người kia quay được cảnh này, liền vùi nửa mặt vào cánh tay, mở to mắt nhìn trừng trừng dòng nước suối chảy xiết dưới chân cầu.
Một khi đứa trẻ đã bướng bỉnh, người lớn cũng phải bó tay. Đầu tiên là người quay phim run lẩy bẩy vì gió lạnh, sau đó đến đạo diễn. Họ co cụm lại xoa tay sưởi ấm, nhìn cậu thiếu niên trên cầu, thực sự không hiểu sao một đứa trẻ được nuông chiều từ bé lại có thể chịu lạnh giỏi đến vậy. Nhưng họ không tiến lên khuyên nhủ. Trước đây cũng từng có chuyện tương tự, càng nói nhiều càng gây thêm mâu thuẫn. Tính cách của Mao Văn Duệ là cứ để nó một mình, ngốc một lúc, cảm xúc sẽ nguội dần, rồi mọi chuyện sẽ qua.
Quả nhiên, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của trẻ con, Mao Văn Duệ lập tức hoàn hồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT