"Tớ nghe thấy hết rồi, còn chối!" Mao Văn Duệ đá một cục đá dưới chân, "Tớ nói cho cậu biết, sau lưng nói xấu người khác là vô văn hóa nhất đấy!"
Lâm Tiếu ngước nhìn cậu: "Không phải tớ nói, với lại cậu ấy cũng chỉ là ngạc nhiên thôi. Dù sao thì bọn tớ ở cái vùng quê nghèo nàn này, có thấy người thành phố bao giờ đâu. Cứ tưởng trẻ con thành phố tiêu tiền không tiếc chứ."
Giọng cô nhẹ nhàng, không hề mang tính công kích, còn tự giễu bản thân, như đang giải thích.
Mao Văn Duệ đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong lòng dễ chịu hơn một chút: "Tớ có tiền, nhưng mà tổ chương trình không cho tớ tiêu. Lâm Văn Ni một tháng được tiêu bao nhiêu, tớ cũng chỉ được tiêu bấy nhiêu, tức chết tớ!"
Lâm Tiếu gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Có tiền mà không được tiêu, đúng là khổ thật."
Mao Văn Duệ lập tức cảm thấy đã tìm được người có thể thấu hiểu mình, trong lòng càng thoải mái hơn. Cậu liếc nhìn cái sọt của Lâm Tiếu, không giấu nổi vẻ ghét bỏ: "Cậu nhặt mấy thứ rách nát này bán được tiền không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play