Viện sĩ Chương vui sướng cười lớn, sau đó mới nhớ đến đứa cháu ngoại ủ rũ: "Mậu Mậu làm sao vậy, trên đường đến đây cứ buồn thiu."
Khương Hủ rót cho Chương Mậu một cốc nước: "Không bắt được đạo sĩ à?"
Chương Mậu gãi đầu, uống cạn ly nước ấm: "Thật là quỷ quái, rõ ràng đã tóm được hắn, nhưng gã đạo sĩ kia như luyện được súc cốt công, cứ thế mà thoát khỏi tay bọn anh."
Khương Hủ hỏi: "Hắn có biểu hiện gì khác thường không?"
Chương Mậu: "Không có..." Anh nhìn Khương Hủ với ánh mắt đầy đồng cảm, xoa đầu cô: "Nữu Nữu của anh đúng là thiên tài, thu thập chứng cứ tốt lắm. Gã đạo sĩ giả quả nhiên cấu kết với ba mẹ em, nhưng em vừa ra tay, họ đã lo thân không xong. Rồi bọn anh vào cuộc, đạo sĩ cũng chẳng khá hơn, nguy cơ của em tạm thời được giải trừ."
Khương Hủ gạt tay anh ra, xoa mạnh lên đầu anh: "Đừng xoa đầu em! Ơ, bết quá, anh mấy ngày chưa gội đầu vậy?"
Chương Mậu cười hề hề: "Trông chừng gã đạo sĩ cả tuần, làm gì có thời gian gội."
Khương Hủ cầm tay lau lau vào người anh: "Dơ quá đi."
Chương Mậu chẳng để ý, còn xích lại gần để cô lau, miệng thì nói: "Lau đi lau đi, đằng nào quần áo cũng bẩn rồi. Để phục kích đạo sĩ, hai ngày một đêm không thay quần áo."
Khương Hủ vừa nhìn thấy phía sau lưng anh dính một vệt bùn đất, lập tức cạn lời.
Chương Mậu thấy biểu cảm của cô thì cười lớn.
"Anh như vậy sẽ phá hỏng hình tượng vĩ đại của các chú cảnh sát trong lòng em đấy."
Chương Mậu ngồi xuống ghế, tránh không cọ vào chiếc sofa sạch sẽ của dì Phương: "Tại em tưởng tượng về các chú cảnh sát hơi bị lý tưởng hóa thôi. Cảnh sát nhân dân bọn anh đều dãi nắng dầm mưa, chịu khổ nhọc như dân thường cả."
Khương Hủ biết mình không cãi lại được người nói nhiều như Chương Mậu, chỉ trừng mắt, chỉ vào phòng tắm: "Đi tắm đi."
Chương Mậu thấy cô bé giận dỗi thì thấy đáng yêu vô cùng, đứng dậy đi ngang qua cô, giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô một cái, rồi hài lòng chạy đi.
Khương Hủ: "..."
"Ông ơi, cháu ngoại ông không được thừa hưởng tí gen ưu tú nào của ông cả."
Viện sĩ Chương cười ha hả: "Nó chỉ được cái da dày thôi. Nữu Nữu đừng khách khí với nó, nó chỉ được mỗi cái khỏe mạnh, chịu đòn giỏi."
Chú Khải Văn cũng cười theo. Hai người lớn rất vui vì Khương Hủ có thay đổi nhờ Chương Mậu, biết giận dỗi, biết bộc lộ tính con gái, và học được cách cãi nhau.
Khương Hủ nén cười, gõ chữ trên điện thoại cho Viện sĩ Chương xem: "Tâm nguyện của ông... có phải đã được hoàn thành rồi không?"
Viện sĩ Chương cười rạng rỡ: "Hoàn thành rồi, hoàn thành rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa đâu, các cháu sẽ được thấy thành quả nghiên cứu mà ông tham gia."
Khương Hủ bỗng buồn bã, cô khẽ nói: "Vậy... có phải ông sắp đi rồi không?"
Viện sĩ Chương ngừng cười, gương mặt càng thêm hiền từ, xoa đầu cô qua màn hình: "Chưa đi được đâu. Con người ta ấy mà, có lẽ đều tham lam cả. Ông lúc đầu chẳng vướng bận gì, giờ lại thêm một mối, mối này làm ông không yên tâm, nên ông chưa nỡ đi."
Khương Hủ ngẩng đầu, mắt vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Mối vướng bận gì đây?
Viện sĩ Chương chỉ vào cô: "Cháu đấy. Ông muốn thấy cháu vào đại học, yêu đương, rồi sống hạnh phúc vui vẻ thì mới yên tâm mà đi được."
Mắt Khương Hủ đỏ hoe.
Cô nhìn chú Khải Văn, chú Khải Văn cũng mỉm cười gật đầu.
Rõ ràng xung quanh đầy quỷ hồn, Khương Hủ lại như ngâm mình trong suối nước nóng, từ thân đến tâm đều ấm áp.
Chương Mậu gội đầu xong bước ra, thấy cô bé mắt đỏ hoe, cười ngọt ngào thì ngơ ngác: "Sao thế? Khóc à?"
Khương Hủ lắc đầu, thấy tóc anh ướt sũng, liền ném cho anh chiếc khăn tắm lớn: "Sao anh không nói cho em biết vì sao tìm gã đạo sĩ đó? Hắn phạm tội gì à? Giờ vẫn phải giữ bí mật à?"
Chương Mậu nói cảm ơn, vừa lau đầu vừa nói: "Không cần giữ bí mật nữa, bọn anh tính truy nã hắn, nghi ngờ hắn có liên quan đến mấy vụ án mạng trong 5 năm gần đây."
Khương Hủ kinh ngạc: "Mấy vụ?" Việc này cô thật sự không biết.
Chương Mậu gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Hiện tại phát hiện có ba nạn nhân, lúc còn sống đều có điểm chung là bản thân hoặc người thân từng tiếp xúc với gã đạo sĩ này. Hắn giỏi ngụy trang, lúc là học sinh trẻ tuổi, lúc là đàn ông trung niên. Bọn anh năm ngoái mới phát hiện ra là cùng một người." Sau khi phát hiện ra điều này, cục nhanh chóng hợp tác với cảnh sát ở những nơi xảy ra án mạng, thành lập chuyên án để điều tra chung.
Khương Hủ nhíu mày hồi tưởng lại thông tin về gã đạo sĩ. Trong trí nhớ, pháp lực của gã thực sự tăng mạnh sau khi lợi dụng nguyên chủ. Ban đầu, gã dường như chẳng có tiếng tăm gì, nguyên chủ gặp gã khi gã còn ở một cái đạo quán rách nát.
Mà sau khi chế tạo nguyên chủ thành pháp khí tà ác, gã yêu đạo kia cũng lợi dụng cô để làm các loại phi vụ, không màng đạo đức, chỉ xem tiền nhiều hay ít, khiến nhiều người vô tội bị hại chết.
Chương Mậu: "Đạo sĩ có chút thủ thuật che mắt, thân thủ cũng không tệ. Lần này bọn anh đánh giá sai năng lực của hắn, không ngờ hắn biết súc cốt. Rõ ràng đã đè được hắn xuống rồi, đột nhiên hắn biến mất khỏi tay, trốn thoát."
Khương Hủ không kìm được hỏi: "Súc cốt? Làm sao mà xác định được?"
Chương Mậu móc điện thoại ra mở đoạn video ghi hình: "Đây chỉ là suy đoán thôi, em xem cái này đi."
Khương Hủ nhận lấy, thấy đây là video ghi hình của cảnh sát. Video được chiếu chậm lại, có thể thấy rõ gã đạo sĩ nhanh chóng thu nhỏ người lại, thừa lúc cảnh sát bất ngờ ngây người thì nhanh chóng thoát khỏi xiềng xích, chạy trốn.
"Trên đời này thật sự có súc cốt công à?" Khương Hủ kinh ngạc thốt lên.
Chương Mậu lấy lại điện thoại: "Đương nhiên. Hắn ngụy trang thành nhiều nhân vật với dáng người khác nhau. Dáng người cao lớn thì có thể dùng đạo cụ, nhưng dáng người thấp bé thì người bình thường không làm được. Bọn anh ban đầu không hiểu hắn làm thế nào... Xem xong video hỏi người chuyên môn, thì ra súc cốt công không phải thật sự thu nhỏ xương cốt, mà là cơ thể mềm dẻo khác thường, có thể đạt đến giới hạn mà người bình thường không đạt được."
Khương Hủ vừa nghe vừa gật đầu, thấy suy đoán này cũng có lý: "Vậy giờ các anh có manh mối gì về gã đạo sĩ không?"
Chương Mậu lau mạnh đầu, thở dài: "Tạm thời là không." Anh càng thêm ảo não: "Lúc đó anh ở ngay bên cạnh, đáng lẽ phải kịp thời áp dụng biện pháp hạn chế hắn, do anh quá chủ quan, cứ nghĩ đã khống chế được rồi thì hắn không thoát được."
Khương Hủ không rành về công việc chuyên môn này, không biết an ủi thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: "Các anh có thể 'ôm cây đợi thỏ' ở chỗ em. Gã đạo sĩ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em đâu."
Chương Mậu tỉnh táo lại, ngồi thẳng người: "Ý em là sao?"
Khương Hủ nói: "Thật ra gã đạo sĩ đó đã xuất hiện từ khi em ba tuổi, chính hắn đã khiến ba mẹ em nghĩ rằng em không thuộc về họ, mà sinh ra là để đòi nợ, phải nuôi em đến 18 tuổi để trả hết nợ kiếp trước." Đây là mấy con quỷ được Khương Hủ nhờ vả, ngày ngày giám thị vợ chồng Khương gia nghe ngóng được, "Hiện tại do em phản kháng mà sự việc có biến cố, nên đạo sĩ mới tìm đến trước. Lần trước hỏa hoạn là để cho em một bài học, sau khi sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn lại tìm đến ba mẹ em. Em đoán, hắn đã thuyết phục ba mẹ em giao em ra rồi đúng không?"
Chương Mậu lộ vẻ bừng tỉnh, vỗ đùi đứng lên đi vài bước: "Thì ra là thế! Bọn anh vẫn không hiểu vì sao gã đạo sĩ lại theo dõi em, chẳng lẽ chỉ vì ba mẹ em không mua bùa của hắn à? Đạo sĩ tàn ác thì cũng có thể hiểu được, nhưng vẫn thấy hơi kỳ lạ, hóa ra là do chuyện từ mười mấy năm trước!"
Anh nhìn Khương Hủ với ánh mắt sáng quắc: "Em còn biết gì nữa không?"
Khương Hủ kể hết những gì quỷ nghe ngóng được.
Vợ chồng Khương gia ngày ngày bàn bạc chuyện này ở đầu giường, thông tin mà quỷ nghe được gần như không sai lệch so với sự thật.
Chương Mậu nắm chặt tay, đấm mạnh vào lòng bàn tay: "Nữu Nữu, chuyện này phiền em đến cục làm một chuyến để ghi lời khai."
Khương Hủ đồng ý: "Được thôi, không thành vấn đề, nhưng... chúng ta ăn cơm trước nhé?"
Dì Phương đã nấu xong cơm rồi.
Chương Mậu tuy sốt ruột nhưng không thúc giục Khương Hủ, đợi cô ăn xong thì lái xe chở cô đến cục.
Sau khi ghi lời khai xong, Chương Mậu lại đưa Khương Hủ về nhà, còn mình thì chạy đi tiếp tục bận rộn.
Khương Hủ để quỷ theo dõi tiến triển bên kia, còn mình thì bắt đầu ôn tập.
Đạo sĩ giỏi ngụy trang, cảnh sát gặp nhiều khó khăn. Vài ngày sau, họ thay đổi phương án, phái vài người thay phiên nhau nằm vùng xung quanh Khương Hủ, những người khác thì tiếp tục truy tìm.
Chương Mậu, người quen của Khương Hủ, trở thành khách quen của nhà cô, vừa chấp hành công vụ vừa quan tâm đến cuộc sống của cô, quả là tiện cả đôi đường.
Khương Hủ có nhiều "bảo tiêu" nên hoàn toàn yên tâm, dồn sức vào năm cuối cấp.
Thời gian cứ thế trôi qua ba tháng. Vào tháng tư, tháng năm, Khương Hủ vẫn giữ vững vị trí số một trong các kỳ thi thử liên trường, điểm số cao ngất ngưởng khiến người thứ hai không thể với tới. Cả trường đều mong chờ thành tích thi đại học của Khương Hủ, ngay cả những học sinh yếu kém cũng vô cùng chú ý đến kỳ thi đại học lần này.
Vào giữa tháng 5, gã đạo sĩ mà cảnh sát mãi không tìm ra đột nhiên xuất hiện trước mặt Khương Hủ và bị các cảnh sát bảo vệ cô bắt gặp.
Lần này đạo sĩ hóa trang thành một thanh niên thư sinh nho nhã, nhưng khi tiến về phía Khương Hủ, cô liếc mắt một cái đã thấy sự âm lãnh trong mắt hắn. Hơn nữa, những con quỷ bên cạnh cô còn kêu to: "Người đàn ông này toàn thân đều là hắc khí!"
Hắc khí cũng là tử khí. Khương Hủ không nhìn thấy quỷ hồn bên cạnh hắn, nhưng hắn lại có tử khí, hoặc là hắn đã chết, hoặc là trên người hắn mang theo đồ vật liên quan đến quỷ.
Người này còn sống sờ sờ, hiển nhiên đáp án là cái sau.
Khương Hủ lập tức vạch trần thân phận của đạo sĩ.
Đạo sĩ khựng lại, ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Khương Hủ, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên âm độc và lao về phía Khương Hủ, rồi đụng phải ba người đàn ông vạm vỡ.
Đạo sĩ cười hiểm độc, rút ra một thanh đao sắc lạnh từ trong tay áo, chém về phía ba người.
Thanh đao này rất tà môn. Một cảnh sát bị nó chém trúng, vết thương sâu hoắm, đau thấu xương. Khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện vết thương nhiễm nhiều vi khuẩn thường thấy trên xác chết, khiến người ta ghê tởm và lạnh sống lưng.
Nhưng thanh đao này không có tác dụng với Khương Hủ. Khi hắn chém đến, Viện sĩ Chương và chú Khải Văn đồng thời chắn trước mặt cô. Kim quang trên người Viện sĩ Chương lóe lên trong chốc lát, thanh đao trong tay đạo sĩ như mất lực bay ra ngoài, bản thân đạo sĩ cũng ôm cánh tay hít hà một hơi.
Người ngoài nhìn vào thì tưởng gã đàn ông kia bị co giật tay.
"Kim quang đạo đức? Coi thường ngươi rồi, lại câu kết với đại quỷ để giúp đỡ!" Đạo sĩ nhìn chằm chằm Khương Hủ với ánh mắt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khương Hủ buông chiếc điện thoại vừa dùng để báo cảnh sát, thản nhiên nhìn lại: "Đại quỷ tiểu quỷ gì chứ, ông bói toán đến hỏng não rồi à?" Cô vừa rồi luôn quan sát thủ đoạn của đạo sĩ, phát hiện cái gọi là pháp thuật của hắn kỳ thực không phải là phép thuật trong phim ảnh, có lẽ chỉ là vẽ bùa làm đồ âm tà để làm vũ khí trang bị cho mình. Nếu không có những thứ này, bản thân hắn kỳ thực không có nhiều sức tấn công.
Điều này cũng lý giải được vì sao hắn muốn bắt Khương Hủ luyện chế thành vạn quỷ, để sau khi thành công mới có được pháp lực cao cường. Nhớ lại kiếp trước, sau khi nguyên chủ chết, gã đạo sĩ này rất nhanh đã bị bắt.
Nghĩ như vậy, Khương Hủ càng không sợ hắn. Cô có kim quang của ông Chương, nếu ông Chương không ngăn được thì cô sẽ phát ra kim quang của mình. Còn về tấn công vật lý thì càng không cần sợ - vì các cảnh sát đã rút súng.
Đạo sĩ không cam lòng liếc nhìn Khương Hủ lần cuối, biết hôm nay không thể bắt cô đi được. Sau đó, mọi người hoa mắt rồi thấy từng mảnh giấy vàng bay tứ tung. Những người qua đường hiếu kỳ đều tinh thần hoảng hốt đứng ngây tại chỗ. Các cảnh sát ý chí kiên định chỉ hoảng thần vài giây, đẩy giấy vàng ra rồi đuổi theo. Họ vừa đuổi được vài bước thì thấy một đám hắc ảnh bay tán loạn dưới chân, gã đạo sĩ đang chạy trốn ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, oán hận trừng mắt về phía trước.
Hai cảnh sát nhanh chóng móc ra thiết bị đã chuẩn bị sẵn, khống chế người, đảm bảo hắn dù có súc cốt thế nào cũng không trốn thoát được.
Chương Mậu siết chặt súng, vừa đề phòng đạo sĩ nổi dậy vừa đề phòng người đến.
Một thanh niên mặc đạo bào chậm rãi bước ra từ trong đám đông.
"Đạo sĩ!" Một người xem kinh hô, "Đạo sĩ này lợi hại quá!"
Thanh niên đạo sĩ chắp tay: "Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu đạo từ nhỏ học tán đả, xuống tay có thể hơi nặng."
Phụt... mọi người cười ồ lên. Đạo sĩ học tán đả, nghe buồn cười thế nào ấy!
Khương Hủ cuối cùng cũng đuổi đến hiện trường, nhìn thấy thanh niên đạo sĩ thì sửng sốt. Cô nhớ người này, lẽ ra nhiều năm sau mới xuất hiện, bên cạnh còn có một ông lão.
Vừa nhắc đến ông lão thì ông lão tới. Một ông lão râu tóc bạc phơ mặc đạo bào, đẩy đám đông bước tới, cúi đầu nhìn gã yêu đạo đang hộc máu, lắc đầu: "Chính là những kẻ bại hoại như các ngươi làm ô danh Huyền môn chúng ta."
Rồi ông ngẩng đầu nhìn Khương Hủ, lập tức mắt sáng lên, vẻ mặt hiền từ tươi cười: "Cô bé lớn lên xinh xắn quá, như một cục vàng ấy. Đến đây đến đây, nghe nói đến Kim Dung võ hiệp Toàn Chân Giáo chưa? Có hứng thú làm đạo sĩ không?"
Thanh niên vẻ mặt cạn lời kéo ông lão lại. Chương Mậu cũng lặng lẽ chắn trước mặt cô, khách khí nói: "Đa tạ hai vị đã thấy việc nghĩa hăng hái làm."