Sau khi chụp ảnh xong, tôi lại cúi đầu tiếp tục ăn mì. Tốc độ ăn rất nhanh, nhưng không hề tạo cảm giác thô lỗ.
Người đàn ông kia chỉ nhìn tôi ăn trong chốc lát, rồi đóng cửa sổ xe lại.
"Lái xe đi."
Thành Trí không dám nói gì, thầm nghĩ Khương tiểu thư này cũng thật đáng thương. Tuy có chút đồng tình, nhưng anh ta cũng không thể giúp gì, chỉ biết lái xe rời đi.
Ngồi ở ghế sau, người đàn ông kia lướt nhanh ánh mắt qua bóng dáng tôi bên ngoài cửa sổ xe, rồi vội vàng dời đi.
Mười lăm bát mì đối với tôi mà nói, hoàn toàn không phải vấn đề. Thậm chí, có thêm mười lăm bát nữa cũng chẳng sao.
Những người đứng xung quanh chứng kiến tôi ăn hết mười lăm bát mì, suýt chút nữa tròng mắt rớt ra ngoài. Thật lòng mà nói, ở đây chẳng ai tin một cô gái thân hình mảnh khảnh như tôi có thể thành công thử thách này. Họ chỉ đơn giản là thấy có người tham gia, nên tiện thể đứng xem cho vui. Hơn nữa, tôi có vẻ ngoài kiều diễm đáng yêu, cũng đáng để người ta dừng chân ngắm nhìn. Nhưng ai ngờ, mười lăm bát mì cứ thế mà bị tôi ăn sạch.
Tôi còn ưu nhã lau khóe miệng, đứng dậy, lễ phép hỏi ông chủ quán đang ngây như phỗng: "Xin hỏi, như vậy có tính là thành công không ạ?"
Ông chủ gật đầu lia lịa: "Tính, tính..."
Lúc đưa tiền mặt cho tôi, ông ta vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn chấn động.
Tôi cầm tiền, bước lên phía trước hai bước, rồi lại lùi về, hơi xấu hổ hỏi: "Vậy sau này quán còn tổ chức hoạt động này nữa không ạ?"
Ông ta nào còn dám tổ chức nữa. Chắc làm được vài ngày là đến cái quần cũng không còn mà mặc mất.
Ông chủ muốn khóc luôn: "Không làm, không làm!"
Ông ta vừa nói xong, thấy trên mặt tôi thoáng vẻ thất vọng, lập tức cảm thấy quyết định này của mình thật sáng suốt.
Tôi mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn về nhà. Mẹ tôi dạo gần đây đang học đan khăn quàng cổ, dự định sau khi học xong sẽ đan cho ba và tôi. Thấy tôi xách nhiều đồ như vậy vào cửa, mẹ vội vàng đứng dậy đỡ lấy một túi.
Mở ra xem, toàn là nguyên liệu nấu ăn, mẹ nghi hoặc hỏi: "Quyển Quyển, con mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?"
Tôi không giấu mẹ: "Mẹ à, con định livestream nấu ăn, kiếm ít tiền."
Mẹ thấy tôi ngoan ngoãn, không những không oán trách cuộc sống nghèo khó, mà còn tự lập vươn lên, càng thêm áy náy: "Mẹ với ba sẽ nghĩ cách, đâu cần con phải..."
Đáp lại mẹ là số tiền tôi nhét vào tay bà.
"Đây là tiền con kiếm được hôm nay khi tham gia hoạt động trên phố. Mẹ à, con đi nấu cơm trước đây."
Tôi hoàn toàn không sợ OOC. Rốt cuộc, trò chơi này được thiết kế chu đáo như vậy mà.
Tôi đã rất lâu không tự tay nấu cơm. Ở thế giới trước, hầu như đều là Tạ Tri Tùy nấu, tôi chỉ thỉnh thoảng giúp rửa rau. Nhưng việc rửa rau luôn diễn biến thành những chuyện khác, dần dà, tôi rất ít khi bén mảng vào bếp.
Lúc này có thể trổ tài, đương nhiên tôi rất vui vẻ.
Nhưng tôi vẫn cần những thứ khác.
Tôi hỏi 99: "Ngươi có thể tìm cho ta thực đơn ở thế giới này không? Tốt nhất là đầy đủ một chút."
Chuyện này sao có thể làm khó 99, hiệu suất của nó nhanh như chớp, rất nhanh đã truyền thẳng thực đơn cho tôi.
Tôi vừa nấu ăn vừa tương tác với người xem trong phòng livestream, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi nấu xong, tôi gắp một phần thức ăn ra bàn cho mẹ ăn, phần còn lại, tôi bưng hết vào phòng, bắt đầu livestream thử nghiệm.
Điều kiện có hạn, tôi đành phải chọn phát trực tiếp bằng điện thoại.
Sau khi ăn xong, phòng livestream mới có hơn 50 người xem.
Tôi không hề nản chí, tính toán sẽ tiếp tục vào lần sau.