Đi trên đường, tôi bắt đầu tự vấn nhân sinh.
Trước mắt, cả nhà nguyên chủ đang sống trong căn nhà thuê. Ba Khương vốn xuất phát điểm cao, giờ rơi xuống vực sâu, bảo ông ấy đến công ty khác làm việc dưới trướng người ta, chắc chắn không nuốt nổi cục tức này. Mẹ Khương thì khỏi phải nói, mấy năm nay cơ bản chỉ ở nhà lo việc vặt, chuyện đi làm không liên quan gì đến bà.
Còn nguyên chủ...
Vốn dĩ cũng chỉ làm ở công ty của ba Khương, giờ công ty phá sản, công việc cũng tan tành.
Thật sự là thảm không còn gì để nói.
Về đến nhà, mẹ Khương đã nấu cơm xong.
Căn phòng trọ nhỏ vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, có hai phòng ngủ, hai phòng khách, không thể gọi là ấm áp được.
Đương nhiên, đây là với tôi mà nói.
Nếu so với căn biệt thự lớn trước kia của họ thì hoàn toàn không thể so sánh.
Ba Khương về muộn hơn một chút, mua một cành hoa và một miếng bánh kem. Hoa là tặng mẹ Khương.
Mẹ Khương dù đã trung niên, tâm hồn vẫn như thiếu nữ, một cành hoa đã có thể dỗ bà vui vẻ.
Ba Khương nói chuyện nhỏ to với mẹ Khương một lát, rồi quay sang hỏi tôi: "Quyển Quyển, bánh kem ngon không con?"
Tôi gật đầu, còn liếm môi dính kem.
Vợ và con gái đều hiểu chuyện như vậy, mắt ba Khương đỏ hoe.
Dốc sức làm cả đời, tưởng rằng có thể mang đến cho vợ con một mái ấm ổn định, giờ thì chẳng còn gì.
Ba Khương ở thương trường nguyện đổ máu chứ không đổ lệ, giờ cười còn khó coi hơn khóc, khiến tim tôi cũng nhói theo.
Ba Khương khẽ nói: "Ba xin lỗi hai mẹ con, trước kia Quyển Quyển muốn ăn gì cũng có thể mua, giờ chỉ có thể ăn một mẩu bánh kem nhỏ thế này."
Tôi liếc nhìn miếng bánh kem đã bị mình xắn một thìa, rồi đứng dậy, cầm dao gọt hoa quả chia bánh kem thành ba phần.
Chiếc bánh kem nhỏ xíu, chia ra càng nhỏ hơn.
Tôi đưa cho ba Khương và mẹ Khương mỗi người một phần, rồi an ủi ba Khương: "Ba ơi, bánh kem tuy nhỏ nhưng vẫn chia được mà. Con và mẹ đều tin ba có thể đứng lên lần nữa."
Mẹ Khương lén lau nước mắt, lau xong lại gật đầu theo.
Ba người ăn xong bánh kem, ba Khương lại nhắc đến chuyện chính: "Chuyện giữa con và Vũ Hành..."
Ba Khương không biết hôm nay nguyên chủ đã đi tìm Thiệu Vũ Hành.
Trước đó Thiệu Vũ Hành đến nói chuyện từ hôn, ba Khương dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng chuyện hôn ước đâu phải muốn hủy là hủy.
Việc hôn nhân này vốn do Thiệu lão phu nhân định đoạt.
Thái độ của tôi rất bình thản: "Từ hôn đi ba, với con chuyện này không có gì to tát."
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, mang theo vẻ kiên nghị.
Mấy năm nay, tâm sự của con gái, ông dù không để ý, nhưng những ngày lễ, mẹ Khương không ít lần kể với ông, rằng con gái tỉ mỉ chuẩn bị quà cáp cho đứa trẻ nhà Thiệu gia.
Ba Khương sợ nhất là vì sự nghiệp của mình mà ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của con.
Không ngờ kết quả vẫn là ảnh hưởng.
"Nếu con không muốn nói, ba sẽ đến Thiệu gia một chuyến..."
Tôi cảm thấy trên mặt mình viết rõ chữ "muốn" rồi ấy chứ.
Sao ba Khương lại cảm thấy tôi không muốn vậy?
Nhưng lúc này ba Khương trông như sắp khóc đến nơi, tôi vội vàng chuyển chủ đề.
Sau khi trấn an ba Khương xong, tôi về phòng bắt đầu suy nghĩ về chuyện từ hôn.
Từ hôn, vẫn có chút khó khăn.
Nếu thật sự đơn giản như vậy, Thiệu Vũ Hành đã sớm hủy hôn rồi, chứ không chỉ đến nhà Khương báo trước.
Càng không đến nỗi yêu đương với Tống Minh Lộ mà không dám công khai.