Khi ý thức quay trở lại, Khương Quyển cảm thấy một luồng hàn ý thấm sâu vào từng thớ thịt.
Những hạt mưa lạnh buốt táp vào người, chiếc váy dài ướt sũng dính chặt vào bắp chân và bụng. Nước mưa từ mái tóc ướt nhẹp không ngừng chảy xuống, khiến cô khó khăn lắm mới mở được mắt.
Cô nheo mắt nhìn xung quanh, mới nhận ra mình đang đứng trước một căn biệt thự. Trời còn tờ mờ sáng, mây đen vần vũ, mưa lớn trút xuống như thác, bốn phía chỉ toàn tiếng mưa rơi xối xả.
Cô khẽ lắc mái tóc ướt dính trên má, còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
99 vội vàng lấy ra một chiếc ô định che cho Khương Quyển, thì cánh cổng biệt thự bỗng mở ra.
Một nam một nữ bước ra. Người đàn ông cầm ô, nửa ôm eo cô gái. Khi thấy Khương Quyển, ánh mắt hẹp dài của anh ta thoáng hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng điệu cũng chẳng chút thiện ý: "Tôi nói Khương Quyển, cô không biết xấu hổ sao? Chạy đến tận đây, mọi chuyện đã an bài xong xuôi rồi, tốt nhất nên đường ai nấy đi có được không?"
Vừa dứt lời, cô gái bên cạnh liền kéo tay anh ta: "A Hành, đừng nói vậy. Khương tiểu thư hẳn đang rất đau khổ, dù sao trước đây hai người đã có hôn ước."
"Hôn ước, hôn ước cái gì! Cái thứ hôn ước chết tiệt đó! Thiệu Vũ Hành tôi không hề thích cô ta. Cô ta biết rõ tôi thích Minh Lộ, còn cứ dây dưa không dứt."
Tống Minh Lộ cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay Thiệu Vũ Hành. Trên mu bàn tay trắng nõn, những mạch máu xanh mờ mờ hiện lên, trông có vẻ yếu ớt.
Khương Quyển nghe họ nói chuyện, lặng lẽ nép vào bức tường rào bên cạnh. Bên trên có mái ngói che chắn, đỡ phải đứng chịu mưa.
Thiệu Vũ Hành thấy Tống Minh Lộ cúi đầu, tưởng cô khó chịu, giọng nói dịu hẳn: "Minh Lộ, anh không có lớn tiếng với em. Được rồi, được rồi, nghe em."
Thiệu Vũ Hành ngẩng đầu nhìn cô gái chật vật nép dưới tường rào, thái độ lại tệ đi thấy rõ: "Hôm nay coi như xong. Cô vào nhà đi, lát nữa tạnh mưa thì tự về."
Tống Minh Lộ khẽ chớp hàng mi dài.
"Ờ," Khương Quyển lắc đầu, "Cảm ơn, tôi đứng đây là được rồi."
Thiệu Vũ Hành cười khẩy: "Giả vờ yếu đuối? Chạy đến đây chỉ để gặp tôi, giờ lại làm bộ không muốn vào, là muốn tôi mời cô vào sao?"
Tống Minh Lộ khẽ ho khan vài tiếng.
Thiệu Vũ Hành lập tức căng thẳng, chẳng thèm để ý đến Khương Quyển nữa, vội vàng dìu Tống Minh Lộ vào nhà.
Tiếng mưa rơi rất lớn, át đi cả tiếng nói chuyện, nhưng Khương Quyển vẫn nghe được những lời trao đổi mơ hồ của họ.
"Khương tiểu thư cô ấy..."
"Kệ cô ta, em đừng để bị cảm lạnh, ốm mới khỏi đấy."
Tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Khương Quyển thu mình dưới mái hiên, thầm nghĩ, đây là chuyện quái gì vậy?
Làn đạn đồng loạt xót xa: "Sao lại đến đúng lúc này, còn gặp mưa nữa chứ."
"Trời ơi, Quyển Quyển bé bỏng của tôi đừng để bị cảm."
"Nếu không phải tôi đang ở tinh tế, tôi hận không thể xông tới cho gã đàn ông kia hai bạt tai để hắn tỉnh táo lại."
Khương Quyển hắt xì một cái, gọi với sang 99.
99 vội vàng che ô cho cô, nhưng chiếc ô này không phải là vật chất thực tế, chỉ là một chiếc ô ảo.
Khương Quyển cảm nhận được nước mưa vẫn rơi trên trán, lặng lẽ nép sâu hơn vào mái hiên.
Cô nhìn "trợ lý" thông minh chu đáo tự xưng của mình, thấy hắn sắp tự kỷ đến nơi, liền ấp úng nói: "Thôi, đợi mưa tạnh rồi tính."
99: "Vậy tôi sẽ gửi kịch bản của thế giới này cho ký chủ trước."
Vừa rồi hai người kia, một người tên Thiệu Vũ Hành, một người tên Tống Minh Lộ.
Thiệu Vũ Hành là thiếu gia quý giá của Thiệu gia, từ trước đến nay vốn kiêu căng ngạo mạn.
Việc Khương gia và Thiệu gia có hôn ước là chuyện đã định từ khi cả hai còn đi học.