Đúng là chiều theo ý mình mà.
Vừa mới bảo đi cái là số phòng riêng đã chủ động gửi tới rồi.
Bên cạnh, 99 cũng không ngừng xúi giục: "Đi đi đi, xin ngài dũng cảm tiến lên phía trước một bước đi ạ!"
"Đây đâu chỉ là một bước," tôi nghĩ thầm.
Tôi nhét điện thoại vào túi áo, đứng dậy.
Đám con trai con gái bắt đầu ồn ào: "Khương Quyển, cậu nhất định phải thành công đó nha!"
Mấy đứa con trai chủ yếu là hóng chuyện, còn mấy đứa con gái thì thật lòng mong chờ.
Tôi tìm đến phòng riêng của Tạ Tri Tùy, kiễng chân nhìn vào trong.
Nhìn không rõ lắm, tôi do dự một chút, vẫn quyết định trực tiếp đẩy cửa.
Gõ cửa phỏng chừng người bên trong cũng không nghe thấy.
Cửa vừa mở ra, tôi liếc mắt một cái đã thấy Tạ Tri Tùy.
Trong phòng có bảy người, Vu Miểu Miểu là người đầu tiên phát hiện tôi bước vào.
Trực giác mách bảo cô ta rằng mục tiêu của cô gái này là Tạ Tri Tùy.
Vu Miểu Miểu không vui cho lắm, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự, hỏi tôi: "Bạn là ai? Có phải đi nhầm phòng rồi không?"
"Không có." Ánh mắt tôi vẫn dán chặt lên người Tạ Tri Tùy, "Tôi là học sinh lớp 11, bọn tôi muốn mời Tạ thần đến phòng bọn tôi chơi."
Nghe tôi gọi Tạ Tri Tùy là "Tạ thần", đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi chăm chú.
Vu Miểu Miểu suýt chút nữa thì chửi tục, học sinh cấp ba bây giờ không biết phép tắc thế sao? Tự tiện xông vào đã đành, còn muốn đào người đi?
Tạ Tri Tùy chắc chắn sẽ không đi.
Vu Miểu Miểu trực tiếp quyết định thay anh, giúp anh trả lời: "Anh ấy không đi..."
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã tiến lại gần, Vu Miểu Miểu còn chưa kịp liếc mắt nhìn, đã nghe thấy giọng nói ôn nhu của Tạ Tri Tùy: "Em mời anh, anh đồng ý rồi."
Vu Miểu Miểu trợn tròn mắt, quay đầu nhìn lại, thiếu niên dáng người thon dài, hai tay đút trong túi áo khoác, toát lên vẻ tiêu sái, đẹp trai.
Vốn dĩ chắc chắn Tạ Tri Tùy sẽ không đồng ý, ai ngờ anh lại gật đầu.
Vu Miểu Miểu lâm vào thế khó xử, may mà bạn tốt bên cạnh đã giúp cô ta giải vây: "Tiểu sư muội, hay là chúng ta cùng nhau đi, đông người cho vui."
Tôi liếc mắt nhìn Tạ Tri Tùy, cái tên "tai họa" này.
Sau đó ấp úng nói: "Được..."
Khi tôi dẫn bảy người trở về phòng riêng, mọi người đều ngây người.
Ngoại trừ Hạng Chỉ Đồng và Lương Vi Vi, những người còn lại đều không ngờ tôi thực sự mang được Tạ Tri Tùy về.
Vu Miểu Miểu thấy nhiều người như vậy, trong lòng sớm đã mất kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn phải diễn cho tốt: "Chào mọi người, mọi người có phiền không nếu chúng tôi cùng tham gia?"
Sao có thể không phiền chứ.
Vì vậy, hai phòng riêng sáp nhập thành một.
Chỉ hát karaoke thì cũng không thú vị lắm, hiếm khi có nhiều người cùng nhau náo nhiệt như vậy, cuối cùng có người đưa ra ý kiến: "Hay là chúng ta chơi trò chơi đi, mỗi người viết một vấn đề ra giấy, sau đó bốc thăm, chia thành từng cặp, hai đội PK, đội nào thua thì phải cử một người ra trả lời câu hỏi trên giấy, nhưng mà không được nói thật, nếu không phải uống rượu đó nha."
Trò chơi này thực ra rất đơn giản, cũng rất thường thấy.
Nhưng việc biết trước nội dung câu hỏi lại khiến không ít người cảm thấy hứng thú.
Việc nói thật phải uống rượu chỉ là để tăng thêm phần thú vị thôi.
Bọn họ gọi người phục vụ mang giấy bút đến, rồi bắt đầu mỗi người viết một câu hỏi.
Tôi tùy tiện viết một sự kiện rồi bỏ vào.
Tiếp theo là vấn đề chia đội.
Vu Miểu Miểu rất muốn cùng đội với Tạ Tri Tùy, nhưng cô ta khá rụt rè, ánh mắt cứ lướt qua lướt lại trên người Tạ Tri Tùy, chờ đợi anh mở lời trước.
Cũng có những cô gái khác muốn chung đội với Tạ Tri Tùy, nhưng cuối cùng đều rút lui, ghép đội với người khác.