Tạ Tri Tùy về đến phòng, vẫn còn lo Khương Quyển cúp máy.

May mà cô ngốc này thật thà, chuông reo inh ỏi mà không hề nghĩ đến chuyện ngắt rồi gọi lại.

Tạ Tri Tùy bắt máy, đầu dây bên kia im lìm, cậu khẽ "A lô" một tiếng.

Khương Quyển nghe được giọng Tạ Tri Tùy, lòng an tâm hơn nhiều, nàng mới cất tiếng gọi tên cậu, đã nghe Tạ Tri Tùy ở đầu kia nói: "Nhớ anh à?"

Cái người này đúng là chẳng đứng đắn gì cả.

Rõ ràng ở ngoài đường hoàng, lạnh nhạt biết bao.

Khương Quyển chối: "Không có."

Chuyện này sao có thể thừa nhận chứ?

99 đứng bên nhìn ký chủ miệng không đồng lòng nhà mình, thở dài thườn thượt.

Tạ Tri Tùy cũng không giận, ngược lại buông một câu: "Anh nhớ em."

Nói xong, cậu đổi tư thế, ngồi phịch xuống tấm thảm trải sàn, lưng tựa vào thành giường, chân co một bên.

Trước kia cũng đâu phải chưa từng ở một mình, cậu chưa bao giờ thấy cô đơn.

Nàng vừa mới rời đi, cậu đã thấy không quen.

Rất muốn... thấy nàng.

Chưa từng có cảm giác muốn gặp một người mãnh liệt đến vậy.

Giọng Tạ Tri Tùy mang theo nỗi mất mát nồng đậm, Khương Quyển nghĩ ngợi, dứt khoát gọi video cho cậu.

Video kết nối, nàng thấy ngay chàng thiếu niên ngồi bệt dưới đất.

A, nhìn thế này càng thấy đáng thương.

Khương Quyển cảm thấy Kỳ Tích điện hạ đến chơi cái trò chơi này quả thực là một lựa chọn sai lầm.

Ở tinh tế, điện hạ là người người kính trọng, đến đây, tuy rằng cũng rất ưu tú, nhưng cứ cảm thấy dáng vẻ cậu có gì đó ủy khuất lạ thường.

Khương Quyển tuy rằng từng gặp Kỳ Tích điện hạ, nhưng lúc ấy chỉ là vội vàng thoáng nhìn, lúc nhìn lại, đối phương đã xoay người, trong ấn tượng chỉ còn lại bóng lưng thon dài của cậu.

99 bảo nàng, điện hạ tuy rằng tiến vào trò chơi không có ký ức, nhưng suy nghĩ và hành động chắc chắn dựa trên quỹ đạo của bản thân.

Nói cách khác, mặc kệ cậu ở vị diện nào, tính cách ra sao, xét cho cùng, đều là Kỳ Tích mà thôi.

Khương Quyển thử gọi cậu một tiếng: "Tri Tùy ca ca?"

Nàng biết, mỗi lần nàng gọi như vậy, Tạ Tri Tùy sẽ rất vui, tuy rằng trên mặt không biểu hiện ra ngoài.

Quả nhiên, cách màn hình, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt chàng thiếu niên nhu hòa đi không ít.

Cô bé nằm trên giường, giơ điện thoại, tóc xõa trên gối, đôi mắt trong veo như mắt nai con.

Tạ Tri Tùy vươn ngón tay, men theo đường nét khuôn mặt nàng qua màn hình.

Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, nhìn Tạ Tri Tùy trên màn hình, Khương Quyển thấy lòng an yên, phảng phất nghe được tiếng thở trầm ổn của cậu vang bên tai.

Quá đỗi thanh nhàn, Khương Quyển thấy có chút mệt mỏi.

Khương Quyển dụi dụi mắt, rồi nghe Tạ Tri Tùy nói: "Em ngủ đi, đặt điện thoại tựa vào đèn bàn, đừng tắt video."

Khương Quyển ngoan ngoãn làm theo, nghiêng người đối diện với điện thoại, nói với Tạ Tri Tùy: "Ngủ ngon."

Nói xong, nàng nhắm mắt lại.

Cô bé ngủ thật yên tĩnh, cả người trông như một con thú nhỏ xù lông, không hề phòng bị.

Thỉnh thoảng động đậy, Tạ Tri Tùy đều thấy đáng yêu.

Tạ Tri Tùy ngắm nghía hồi lâu, chụp vài tấm ảnh, rồi cầm quần áo vào phòng tắm.

Lần tắm này rất lâu, mặc xong quần áo, Tạ Tri Tùy chống tay lên bồn rửa mặt.

Mặt kính mờ mịt một mảnh, cậu đưa tay lau đi hơi nước.

Chàng thiếu niên trong gương mắt còn vương sương mỏng, gò má ửng hồng, Tạ Tri Tùy cảm thấy mặt còn hơi nóng, vốc một vốc nước, hắt lên mặt, nước lạnh lập tức làm dịu nhiệt độ trên mặt.

Chỉ là, đầu quả tim nóng rực...

Sao cũng không hạ xuống được.

---

Canh ba!

Ngày mai còn một chương thưởng thêm!

Mọi người tích cực vote nha, tuần trước đề cử phiếu không đạt hai nghìn, tuần này vẫn vậy, đến chủ nhật hai nghìn đề cử phiếu, thứ hai tuần sau chỉnh thành năm chương nha ~

(tấu chương xong)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play