Tính tình bốc lên, tôi gắp thức ăn vào bát mình, bưng lên ăn ngấu nghiến, vừa nhai vừa nói: “Sao lại không ăn được? Mấy người không ăn thì nhịn đói ráng chịu.”
Vừa nói, hạt cơm từ miệng tôi bắn ra tứ tung.
Khương Chương nhìn mà phát ngán, đặt bát xuống bỏ đi.
Khương Phàn cũng mè nheo không chịu ăn, Trương Oanh vội giảng hòa: “Nương, Phàn Phàn không chịu ăn, con bế nó về phòng trước ạ.”
Khương bà nội giận thật rồi, chẳng buồn nói gì.
Đợi bọn họ đi hết, bà nhìn mấy bát cơm thừa, xót hết cả ruột gan, kéo hết về phía mình, lẩm bẩm: “Từng đứa chẳng biết thương người gì cả, chúng bay không ăn thì ta ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play