Khi đến giờ nộp bài, mấy nữ sinh vẫn đứng tụm trước bục giảng, chần chừ không chịu rời đi.
Chỗ ngồi của Khương Quyển không ở phía trên, mà động tác của cô lại chậm rì rì. Đến khi cô đi đến nơi, phát hiện mình chẳng thể nào chen chân vào được.
Khương Quyển đang cân nhắc có nên mạnh bạo chen vào không thì Tạ Tri Tùy đã đứng dậy trên bục giảng. Với lợi thế chiều cao cộng thêm độ cao của bục, anh dễ dàng vươn tay, gọi Khương Quyển: "Bạn học nhỏ, đưa bài thi cho tôi."
Cách Tạ Tri Tùy gọi "bạn học nhỏ" không có gì đặc biệt.
Đương nhiên, nếu như anh không dùng ngữ khí tương tự để gọi cô là "bạn gái nhỏ" trước đây.
Cách xưng hô thì khác, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn giống nhau, khiến Khương Quyển không thể không nghĩ nhiều.
Những nữ sinh xung quanh chỉ cảm thấy ghen tị. Sớm biết vậy thì không nộp bài sớm thế này, hóa ra còn có phúc lợi như vậy.
Khương Quyển nhón chân, đưa bài thi cho anh.
Đầu ngón tay ấm áp tựa hồ lướt qua tay cô. Khương Quyển mở to mắt, liếc nhìn Tạ Tri Tùy một cái.
Anh ta cầm bài thi, cứ như thể người vừa cố ý chạm vào ngón tay cô không phải là anh vậy.
Sau khi thu bài thi, Tạ Tri Tùy trao đổi một ánh mắt với Khương Quyển rồi rời khỏi phòng học.
Anh đi rồi một lúc lâu, mấy nữ sinh trong lớp vẫn chưa hoàn hồn.
Khương Quyển lặng lẽ trở về chỗ ngồi, liền nghe thấy Hạng Chỉ Đồng nói: "Mấy người này, làm sao có thể làm bài tốt được chứ."
Nói xong, cô lại liếc nhìn Khương Quyển, ngữ khí và thái độ có chút thay đổi: "Khương Quyển, không ngờ cậu lại lý trí như vậy, hoàn toàn không giống mấy cô gái kia."
Khương Quyển thầm nghĩ, không, thật ra vẫn giống nhau thôi.
Chỉ là cô làm bài nhanh hơn, nên đã nhìn anh từ lúc làm bài rồi.
Hạng Chỉ Đồng nói xong, lại nhìn Đoạn Ngạn bên cạnh.
Đoạn Ngạn xẹp lép như quả bóng bay hết hơi, nằm dài trên bàn, tay duỗi ra thật dài.
Hạng Chỉ Đồng có chút bực bội: "Sao cậu không hỏi tớ xin đáp án?"
Đoạn Ngạn trợn mắt: "Cậu tưởng tớ không muốn à? Nhưng lạ lắm, tớ cứ cảm thấy giám thị đang nhìn chằm chằm bên này, không biết có phải cố ý nhìn tớ không nữa, như thể biết tớ muốn gian lận vậy."
Nghe đến đây, Khương Quyển có một dự cảm kỳ lạ.
Chẳng lẽ Tạ Tri Tùy thật sự đã nhìn cô...?
Vừa nghĩ xong, điện thoại trong cặp rung lên hai tiếng.
Khương Quyển lấy ra xem, là tin nhắn của Tạ Tri Tùy: "Lúc thi em nhìn anh nhiều lần lắm đấy, suýt chút nữa anh không kiềm chế được."
Mặt Khương Quyển đột nhiên đỏ bừng. Tạ Tri Tùy quả nhiên đã nhìn cô, nếu không sao anh biết cô lén nhìn anh?
Còn cả câu phía sau nữa...
Khương Quyển tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng vẫn hiểu mơ hồ ý của anh là gì.
Đoạn Ngạn quay đầu muốn nói chuyện với cô, liền thấy cô cũng xụi lơ trên cánh tay mình, mặt đỏ bừng, không biết đang nghĩ gì.
Đoạn Ngạn tức giận: "Đáng ghét, vốn định liếc trộm bài thi của Khương Quyển hai cái, cũng không có cơ hội."
Hạng Chỉ Đồng nghe xong, cười ha hả, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
Không khí của những học sinh khác trong lớp lại hoàn toàn khác, họ bắt đầu lên diễn đàn hỏi han.
Rất nhanh, đã có kết quả.
Là một bài viết của học sinh lớp 12.
"Người các cậu nói là Tạ Tri Tùy đó, trước đây cũng học ở trường mình, nổi tiếng lắm, hồi đó ai mà không biết anh ấy chứ? Lúc đó tớ còn học cấp hai, ngày nào cũng nghe chị tớ kể về anh ấy, lúc đầu còn không tin, kết quả đúng là thơm thật, tiếc là đến khi tớ lên cấp ba thì anh ấy đã học đại học rồi, haizz. Nhưng mà anh ấy đến làm giám thị, xem ra vẫn có thể ngẫu nhiên gặp được một chút."
Nhớ bỏ phiếu cho tui nha, phiếu mỗi ngày một ít, lòng tui hoang mang quá, chẳng lẽ truyện dở tệ hả mị?