Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ quen thuộc trong phòng Kiều Thự, cảm giác mối quan hệ giữa hai đứa tôi ngày càng trở nên thân thiết hơn một chút. Kể từ đó, nhà Kiều Thự nghiễm nhiên trở thành một địa điểm lui tới quen thuộc của tôi.
Dù bác trai Kiều ban ngày bận đi làm, ít khi gặp mặt hai mẹ con tôi, nhưng qua lời kể của bác gái, bác vẫn thường xuyên nhắc đến hai cái tên "Ninh Vận" và "Quyển Quyển".
Mỗi lần đến, tôi đều mang theo hoặc là trò chơi xếp hình, hoặc là bộ xếp gỗ. Thật ra tôi không có nhiều trò xếp gỗ lắm, mà mấy trò ít ỏi đó lại xếp rất nhanh, xong xuôi đâu đấy rồi phá đi cũng thấy chán. Thế nên tôi thường mè nheo xin Kiều Thự cho mượn bộ xếp gỗ của cậu ấy.
Kiều Thự vốn không thích cho ai mượn đồ, cũng không muốn cho mượn. Nhưng tôi cứ đứng lì bên cạnh, bộ dạng nhỏ nhắn, ánh mắt khao khát nhìn cậu, chắc Kiều Thự sợ tôi làm phiền nên đành gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay khi nhìn tôi ôm lấy bộ xếp gỗ, cậu lại bắt đầu hối hận. Đó là bộ xếp gỗ cậu thích nhất, hơn nữa nó lại cao và khó xếp, lỡ tôi làm hỏng thì sao...
Từ đó trở đi, Kiều Thự không còn tập trung đọc sách được nữa. Cậu luôn cố tình liếc mắt về phía sau để xem động tĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play