Sáng hôm sau, năm rưỡi Khương Quyển đã tỉnh giấc.

Nói thật, giờ giấc này của cô cũng xem như muộn rồi. Tối qua cứ trằn trọc suy nghĩ về câu hỏi của Tạ Tri Tùy, khiến cô gần như không ngủ được, mãi đến gần sáng mới thiếp đi.

Khi đồng hồ báo thức reo, mí mắt cô nặng trĩu, chẳng buồn mở ra.

Lúc này đến lượt 99 thể hiện bản thân. Để gây ấn tượng tốt với ký chủ, hắn ta đã cẩn thận lựa chọn một bộ vest mới từ tủ quần áo, cố gắng cho Khương Quyển thấy mặt tốt nhất của mình.

Vừa nghe tiếng chuông báo thức, 99 đã xuyên tường tiến vào phòng, lấy bộ đồng phục chỉnh tề đặt lên ghế.

Khương Quyển mắt nhắm mắt mở, miễn cưỡng ngồi dậy.

Chưa kịp mở to mắt, cô đã nghe thấy giọng nói của 99: "Chủ nhân, buổi sáng tốt lành."

Khương Quyển giật mình, mở to mắt, nhận ra là 99, cô cạn lời một hồi rồi nói: "Cậu cứ gọi tôi là ký chủ... hoặc gọi thẳng tên cũng được."

99 thầm than vãn: "Đây dù sao cũng là cùng điện hạ chơi game, tính lên thì chẳng khác nào hẹn hò với điện hạ, gọi thẳng tên là chờ bị báo hỏng sao? Rõ ràng nhìn ký chủ mềm mại đáng yêu thế này, sao lại khó chiều vậy chứ? Được hắn ta hầu hạ không tốt sao?"

Lẩm bẩm xong, 99 mỉm cười: "Được thôi, ký chủ có thể thay quần áo rồi."

Nói xong, hắn lại xuyên tường rời khỏi phòng.

Sau khi rửa mặt xong, Khương Quyển ra khỏi phòng, đụng mặt Hà Lâm.

Hà Lâm mặc đồ thể thao, có vẻ vừa tập thể dục về. Thấy Khương Quyển ra khỏi phòng, anh mới nhớ ra hôm nay cô phải đi học, bèn vỗ trán, áy náy nói: "Ôi, dì Trần chưa đến, anh cũng chưa làm bữa sáng nữa."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu.

Tạ Tri Tùy mặc áo sơ mi, vừa bước ra vừa một tay cài cúc áo.

Đến khi cài đến chiếc thứ hai, anh mới dừng động tác.

Chiếc cúc trên cùng không cài, cổ áo mở rộng, mơ hồ lộ ra xương quai xanh.

Có lẽ vì mới ngủ dậy, Tạ Tri Tùy trông có chút lười biếng, nhưng lại toát ra vẻ cấm dục đầy quyến rũ.

Chưa kịp xuống lầu, Tạ Tri Tùy đã thấy Khương Quyển đứng dưới, anh nhướng mày với cô.

Hà Lâm như gặp được cứu tinh: "Ôi Tri Tùy hôm nay sao dậy sớm thế? Hay là em đưa Quyển Quyển đến trường đi, tiện đường ăn sáng ở ngoài luôn."

Tạ Tri Tùy bước xuống lầu, đáp: "Tối qua ngủ sớm, ừ."

Coi như trả lời cả hai câu hỏi của Hà Lâm.

Khương Quyển còn chưa kịp phản ứng, cặp sách đã bị Tạ Tri Tùy xách hộ. Hai người rời khỏi biệt thự Tạ gia, trong lúc chờ taxi, Khương Quyển hỏi anh: "Tối qua anh ngủ sớm thật sao?"

Cô thì ngủ rất muộn.

Hình như có chút bất công.

Khoan đã, ý nghĩ này thật nguy hiểm, đối phương là điện hạ tôn quý, sao cô có thể so sánh được.

Tạ Tri Tùy chỉ nói vậy trước mặt Hà Lâm thôi, còn trước mặt Khương Quyển, anh chẳng hề có ý định giấu diếm, ngược lại thành thật nói: "Không có, ngủ rất muộn, hôm nay dậy sớm là vì muốn đưa em đến trường."

Lúc này, Khương Quyển bỗng cảm thấy tội lỗi.

Thì ra anh cố ý dậy sớm như vậy, trong trí nhớ của nguyên chủ, sinh viên dường như không ai dậy sớm hơn học sinh cấp ba cả.

Tạ Tri Tùy dừng bước, đột nhiên hỏi cô: "Em tối qua ngủ sớm thật sao?"

Hỏi xong câu này, anh lại nói: "Anh nghĩ em đã suy nghĩ rất lâu, không thể nào ngủ được."

Tạ Tri Tùy nghiêng mặt nhìn cô, ngũ quan tinh xảo tỏa ra vẻ quyến rũ khó cưỡng, ánh mắt anh sâu thẳm, như thể nếu Khương Quyển nói dối, sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy.

Khương Quyển khẽ thở phào, lắc đầu: "Em cũng ngủ rất muộn."

Cô thở phào nhẹ nhõm, vì đây là sự thật, cô không cần phải nói dối.

(Hôm nay xong rồi, nhớ vote và comment nha, chúc ngủ ngon~)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play