Cái vẻ ngơ ngác, có chút không hiểu chuyện của tôi hình như lại làm Tạ Tri Tùy thấy thích thú.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng, anh gật đầu: “Cao nhị có hơi sớm.”
Cái gì mà có hơi sớm?
Tôi cảm thấy ngôn ngữ thật sự uyên thâm và ảo diệu.
Dù sao thì tôi cũng không hiểu ý của Tạ Tri Tùy.
Thời gian sau đó, Tạ Tri Tùy cũng không giải thích gì thêm, còn tôi thì cứ mãi nghĩ về câu nói của anh, thành ra không còn chú tâm xem anh nấu ăn nữa.
Mọi thứ diễn ra rất nhẹ nhàng, Tạ Tri Tùy tắt máy hút mùi, bưng nốt đĩa thức ăn cuối cùng ra.
Lúc ăn cơm, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề đó.
Vừa lơ đãng, tôi đã ăn hết ba bát cơm, nếu không có dòng chữ chạy trên màn hình nhắc nhở, chắc tôi còn chưa nhận ra.
Tôi tự giật mình, nhìn sang Tạ Tri Tùy đối diện, anh vẫn chỉ ăn một bát cơm. Anh ngồi đối diện tôi, ăn uống rất từ tốn, hàng mi rũ xuống làm cho anh thêm phần dịu dàng.
Cũng may là Tạ Tri Tùy không để ý đến tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế, đặt bát xuống, không rời khỏi chỗ ngồi mà cứ nhìn Tạ Tri Tùy ăn cơm.
Đến khi Tạ Tri Tùy đặt đũa xuống, còn dùng khăn giấy lau khóe miệng.
Anh ngước mắt, nhìn về phía tôi.
Tôi ngơ ngác, gần như bật ra câu hỏi.
Nhưng tôi nén lại sự tò mò, định dọn dẹp bát đũa thì bị Tạ Tri Tùy ngăn lại.
Anh mặc một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng và quần dài, chất liệu mỏng manh. Vóc dáng anh rất đẹp, khiến cho bộ đồ đơn giản cũng trở nên nổi bật.
Tạ Tri Tùy gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn, ngón tay anh trắng nõn, thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ.
“Tiếp tục chủ đề lúc nãy nhé, em có hứng thú yêu sớm không?”
"Cao nhị có hơi sớm."
"Có hứng thú yêu sớm không?"
Liên kết hai câu lại, cuối cùng tôi cũng hiểu.
Nhưng thà là tôi không hiểu còn hơn, vì mọi chuyện có vẻ trở nên kỳ quái rồi.
Tôi vốn không căng thẳng, giờ cũng bắt đầu lo lắng, nói năng lắp bắp, mở miệng không phải hỏi vì sao, mà lại là một câu: “Cùng… Cùng ai?”
Một câu hỏi ngây ngô từ miệng một cô gái trẻ, nhưng Tạ Tri Tùy lại cảm thấy vô cùng thú vị.
“Anh.”
Anh chậm rãi thốt ra một chữ.
Tiếp đó, giữa vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh lại bổ sung thêm một câu: “Em có muốn không?”
Lúc này, dòng chữ trên màn hình cuối cùng cũng không còn chia rẽ hai phe nữa, mà tràn ngập những lời đồng ý, muốn xô ngã anh, chà đạp anh.
Thật chẳng khác nào một đám sói đói.
Tôi không nhìn thấy những bình luận đó.
Nhưng khi nhìn người đối diện với gương mặt tinh xảo, ánh đèn chiếu vào, hàng mi dài không còn rung động mà khẽ khép hờ như cánh bướm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Tôi còn nhớ gì đến chuyện công lược hay không công lược nữa, đầu óc nóng bừng lên, trả lời: “Muốn…”
Lần này, câu trả lời của tôi làm khán giả vô cùng hài lòng.
Đây mới là câu trả lời đúng đắn, cuối cùng cũng không bị lệch lạc nữa.
Tạ Tri Tùy mỉm cười, đôi mắt màu trà cũng ánh lên ý cười và vẻ rạng rỡ.
Tôi hoàn hồn, không giữ được bình tĩnh, quay sang hỏi 99 đang đơ người: “Trò chơi của các người là chơi như vậy hả?”
Tôi cảm giác lẽ ra mình phải chủ động quyến rũ điện hạ mới đúng chứ?
Tình huống này có vẻ không thích hợp, có phải trò chơi bị lỗi rồi không?
Hay là tôi phải theo đúng quy trình, trước tiên từ chối đối phương, sau đó mới đi quyến rũ anh ta?
Đầu óc tôi rối tung, càng nhìn Tạ Tri Tùy càng hoảng loạn, vội vàng đứng lên, Tạ Tri Tùy vươn tay ra, định với qua bàn làm gì đó, thì thấy tôi nhanh chóng thu dọn bát đĩa trước mặt.
“Phải rửa chén thôi.”