Lục Bình liếc nhìn Tống Tử Văn, dưới lớp da anh tuấn của đối phương nhiễm lên một tầng đỏ ửng bệnh hoạn, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng rõ ràng là đang lóe lên một tia nguy hiểm. Lục Bình chỉ ngồi đối diện với đối phương thôi mà mỗi một lỗ chân lông trên người đều như bị kim đâm vào, khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau nhức, muốn chạy khỏi nơi này mà không quan tâm đến tất cả.
Lục Bình kiên trì, đụng chén rượu một cái, âm thanh thanh thúy vang lên ở bên tai.
Lục Bình có một loại cảm giác bất gian, giống như tiết tấu của cuộc nói chuyện đã bị Tống Tử Văn bắt lấy.
"Tôi có thể ngửi thấy…"
"Mùi của đồng loại."
"Lục tiên sinh và tôi là một loại người, chúng ta nên kết giao bạn bè mới đúng!"
Tống Tử Văn ngửa đầu, uống sạch rượu trong ly, sau đó dùng tay vuốt khóe miệng một cái. Có lẽ là do vừa rồi Lục Bình đã xé mở một mặt khác của anh ta, nên anh ta cũng không còn ngụy trang nhiều như thường ngày ở trước mặt Lục Bình nữa. Chỉ nhìn thấy, ánh mắt anh ta lấp lóe, nhìn thẳng về phía Lục tiên sinh, hào phòng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play