Nghĩ đến đây, chỉ nhìn thấy, trước sân khấu, Lục Bình đặt mông ngồi xuống đất, hai chân buông lỏng, hai tay tự nhiên rủ xuống đặt ở trên đầu gối. Lục Bình cúi thấp đầu, chỉ đơn giản là thở dốc mấy cái và buông lỏng… Chẳng biết tại sao lại khiến cho ánh mắt của các diễn viên dày dặn kinh nghiệm trước sân khấu đỏ ngầu trong nháy mắt. Loại chua xót và cảm giác cộng hưởng kia làm cho bọn họ giống như là bị điện giật vậy.
Lục Bình vẫn còn đang tiếp tục. Anh ngẩng đầu, đặt bàn tay sau lưng, hai chân duỗi thẳng về phía trước… Hạt mưa không có thật không ngừng đánh vào trên mặt anh, anh nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Không lâu sau, tầm khoảng hơn một phút đồng hồ, Lục Bình đứng lên từ vũng bùn, phủi người, sau đó đi về phía xa.
Trước sân khấu, Tưởng Văn Lệ nhìn bóng lưng rời đi của Lục Bình, đưa tay lau lau khóe mắt.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt nổ vang khắp tiểu kịch trường.
"Đây chính là sở thích của Lục tiên sinh sao?"
Bên trong phòng quan sát, Viên Lợi Quân khoanh tay trước ngực, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú về phía nhân vật chính ở giữa sân khấu, thì thầm trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT