Sau đó, đầu gối hơi cong…

Dừng lại!

Không thể quỳ!

Con mắt Đinh Thanh đỏ lên, cả đời anh làm chó săn, không có tất cả, chỉ có một phần ngạo cốt, một phần tự tôn này! Quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, anh không có cha mẹ cho nên chưa từng quỳ ở trước mặt người nào cả! Cho dù là cha nuôi Viên Gia mà anh đã từng tôn kính nhất thì anh cũng chưa từng quỳ. Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Viên Gia kiêng kỵ anh!

Sầm!

Đinh Thanh quỳ ở trước mặt Lục Bình.

"Cầu xin tiên sinh hãy nói cho tôi biết!"

Hai tay Đinh Thanh chống trên mặt đất, đầu đập vào mặt đất, giọng nói khàn khàn như kim loại vang vọng khắp căn phòng.

Những tia sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ sát đất, tạo ra những màu sắc mộng ảo ở trên tấm thảm trải sàn.

Trên sàn nhảy dưới tầng, một đám nam nữ giẫm lên trên ghế sô pha và bàn trà, bọn họ kề vai sát cánh điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc DJ ——

Trong một góc không ai nhìn thấy, một đôi tình nhân đang lao vào nhau.

Trong phòng riêng trên sàn nhảy.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Vào khoảnh khắc Đinh Thanh quỳ xuống, người đàn ông trung niên giao điện thoại di động ra muộn nhất - Viên Lợi Quân mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà đứng lên. Trước mắt anh hiện ra hình ảnh mà Viên Gia thu nhận bọn họ làm con nuôi vào nhiều năm về trước.

Hôm đó.

Viên Gia một một bộ quần áo màu đen theo kiểu Tôn Trung Sơn ngồi ở trước sảnh cao, hai bên là các trưởng bối. Nhóm năm thiếu niên bọn họ khẩn trương đứng dâng trà ở trước mặt bọn họ, sau đó bái kiến cha nuôi. Khi đến lễ quỳ lạy thì bốn người bọn họ đều quỳ, chỉ có Đinh Thanh là cúi đầu mím môi. Cho dù các trưởng bối nói thế nào, thậm chí trên mặt đều lộ ra vẻ tức giận, có người còn cầm quải trượng đánh vào chân và cổ tay của anh, nhưng Đinh Thanh chỉ gắt gao cúi đầu, cắn răng không chịu quỳ xuống.

Đinh Thanh nho nhỏ nhưng lại rất quật cường.

Viên Lợi Quân nhìn Đinh Thanh hai tay chống sàn, đầu không ngừng đập vào mặt đất, bỗng có chút thất thần. Sau đó, một loại cảm giác đau đớn sinh ra ở đáy lòng, anh chỉ nhìn người anh em của mình quỳ ở đó thôi mà cổ họng đã nghẹn ngào, vành mắt đỏ ửng.

Anh siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong máu thịt.

Anh cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

Hai giới đen trắng.

Người đứng thứ hai của tập đoàn vận tải biển Trung Hải, Đinh Thanh.

Lục Bình nhìn người đàn ông trung niên quỳ ở trước mặt mình, anh liên tưởng đến thân phận và địa vị của người kia… Một loại cảm giác mỹ diệu đang lan tràn ở trong khắp thân thể của anh.

Trái tim lại bắt đầu đập nhanh, máu nóng điên cuồng chảy xuôi khắp tứ chi.

"Quyền lợi là xuân dược tốt nhất của đàn ông."

"Những lời này thật đúng là không sai một chút nào."

Lục Bình đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, anh vuốt vuốt ly rượu vang trong tay, thấp giọng lẩm bẩm.

"Anh muốn xác nhận?"

"Vì sao lại không hỏi người anh em tốt của mình một chút đi?" Lục Bình thản nhiên nói.

Đinh Thanh đang quỳ ở dưới đất đột nhiên ngẩng đầu, toàn bộ tóc tai đều ẩm ướt, máu tươi pha lẫn rượu vang đang không ngừng nhỏ xuống, cả người vô cùng chật vật.

Sau khi nghe thấy lời nói của Lục Bình, đồng tử của anh lập tức co rút, trên gương mặt tang thương tràn đầy vẻ không thể tin nổi…

Thân thể anh cứng ngắc.

Anh vẫn quỳ ở nơi đó, nghiêng đầu từng chút một, nhìn về phía người anh em tốt Viên Lợi Quân cách đó không xa.

"Anh Thanh!"

"Tôi… Tôi không có!" Đôi môi Viên Lợi Quân run rẩy, rung giọng nói.

Anh và Đinh Thanh cùng nhau đi ra từ cô nhi viện, trong mấy chục năm qua, hai người đều nguyện ý giao phía sau lưng mình cho đối phương.

"Ồ?" Hai chân Lục Bình bắt chéo, nhìn về phía Viên Lợi Quân, tựa như cười mà không phải cười phát ra một từ nghi vấn.

Đầu ngón tay anh gõ vào ly rượu, tiếng vang lanh lảnh vang vọng khắp phòng riêng.

[ Keng ——]

[ Keng ——]

[ Keng ——]

Lục Bình nghĩ tới phần tình báo thứ hai - Viên Gia, Viên Thái Bình.

Cổ tay quá sâu.

Chỉ mới lướt qua những dòng chữ kia thôi mà trong lòng anh đã cảm thấy kinh hãi rồi… Viên Lợi Quân cũng bị Viên Gia đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị người kia sắp xếp ở bên cạnh Đinh Thanh, thỉnh thoảng sẽ bị gọi đến bên cạnh Viên Gia, tùy ý hỏi dò một số chuyện.

"Anh còn nhớ một ngày trước khi Tưởng nữ sĩ và con gái xảy ra chuyện, anh đã nói những gì với Viên Gia hay không?" Lục Bình hỏi.

"Nói cái gì?"

"Nói cái gì!"

"!!!"

"!!!"

Viên Lợi Quân thở hổn hển, có chút thất hồn lạc phách, liên miên tự nói.

Anh nhớ lại ngày hôm đó.

Đinh Thanh quỳ dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Viên Lợi Quân.

Đôi môi của Viên Lợi Quân chợt run rẩy, thật giống như là nhớ ra cái gì đó. Ngay sau đó, sắc mặt của anh thoáng cái trở nên tái nhợt, tâm tình giống là như sụp đổ! Thân thể run run…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play