Khoảng hơn hai mươi phút sau.

Mercedes lái vào đường Bãi Đông Nhất, đây là con đường phồn hoa và rực rỡ nhất của Trung Hải. Lục Bình và Cố Đại Thạch đã từng đến đây đi dạo, bọn họ đeo balo đứng cạnh bờ sông và nhìn lên đường chân trời của thành phố, cảm thấy vô cùng kinh diễm vì khung cảnh mộng huyễn kia. Sau khi bọn họ trở về phòng trọ của mình, mỗi người đều mơ một giấc, không nói đến những nơi như vũ đài kia, chỉ riêng một góc vắng vẻ nhất của thành phố này thôi cũng đã rất khó để nắm giữ rồi.

Ý thức được sự tịch mịch của thực tế trần trụi đúng là cho người ta khó chịu.

Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt, trong ánh mắt phản chiếu ánh đèn rực rỡ và mộng huyễn. Đây chính là nguyên nhân mà cho dù chết thì anh cũng phải nhảy múa ở trên mũi đao.

"Đến rồi thưa tiểu thư."

Xe dừng ở trước một tòa nhà cổ xưa.

Đội trưởng an ninh trung niên nhìn về phía kính chiếu hậu, nói với Lý Ngọc Trân.

"Ừm."

Dọc theo con đường này Lý Ngọc Trân đều đang xử lý các hạng nghiệp vụ của Xuyên Hòa. Dã tâm của cô rất lớn, cô muốn tận dụng dịp cuối năm này để kích thích giá trị thị trường lên 10 tỷ. Vì thế, cô không ngần ngại lợi dụng kế hoạch của Tống Tử Văn. Lục Bình nhảy múa ở trên mũi đao, cô sao lại không phải.

Sau khi lại ký một phần hợp đồng, Lý Ngọc Trân tháo kính mắt gọng vàng xuống, đáp một tiếng.

Cô lộ ra nụ cười, nhìn về phía Lục Bình, cười nói: "Lục tiên sinh, xin mời."

Mí mắt Lục Bình khẽ run, chỉ đành phải gật đầu.

Anh không biết tên của nhà hàng này, nhưng có thể chiếm một tòa nhà ở ngay giữa trung tâm cũng đủ để nói lên giá trị của nó rồi.

Thư ký thứ ba và nhân viên phục vụ lần lượt mở cửa xe cho Lý Ngọc Trân và Lục Bình, bày ra dáng vẻ cung kính. Phía trước tòa nhà cổ xưa, khách hàng hoặc du khách đi ngang qua đều nhìn về phía họ và đánh giá.

Trên biển hiệu của nhà hàng là một dòng chữ tiếng anh mà Lục Bình không biết, Anh và Lý Ngọc Trân cùng sánh vai đi vào nhà hàng cao cấp.

"Thức ăn Pháp."

Lục Bình tỉ mỉ quan sát những gì mà mình có thể nhìn thấy, phát hiện phần lớn khách hàng trong nhà hàng đều vô cùng hào nhoáng, không giàu thì sang.

Anh đã nhận ra kiểu nhà hàng này.

Đây là hiệu quả của việc tìm hiểu cả buổi chiều, nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi.

Một lúc sau, anh và Lý Ngọc Trân ngồi xuống ở cạnh cửa sổ tầng hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, đối diện với bọn họ chính là tòa tháp Kim Mậu, trung tâm tài chính Hoàn Cầu và tòa nhà trung tâm.

"Đáng chết."

"Mình nên dùng dáng vẻ và giọng điệu gì để nói rằng mình chưa từng ăn đồ ăn nước ngoài đây?"

Dưới ánh đèn mờ mờ, Lục Bình nhìn thấy Lý Ngọc Trân quý khí ung dung, xinh đẹp không thể tả. Vẻ mặt anh ung dung, bình tĩnh, nhưng trong đầu chính là đang điên cuồng nghĩ biện pháp.

"Lục tiên sinh."

"Mời."

Bên ngoài là ánh đèn rực rỡ.

Dưới ánh đèn.

Lý Ngọc Trân nhận lấy Champagne do nhân viên phục vụ đưa tới, cô ưu nhã rót cho Lục Bình sau đó bưng ly rượu trước mặt mình lên.

Lục Bình nhìn mỹ nhân trước mắt, cảm thấy vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Anh cũng giơ ly rượu lên.

[ Keng ——]

Tiếng va chạm vang lên.

Lục Bình uống một ngụm nhỏ, rượu vừa vào miệng, trong cổ họng đã cảm nhận được cảm giác mềm mại và cay cay, sau đó mùi trái cây phức tạp lan ra trong miệng.

"Đây là Dom Perignon Rose Gold được sản xuất vào năm 1996, một lần chỉ sản xuất 35 bình." Lý Ngọc Trân vừa uống vừa giới thiệu.

Lục Bình vừa để ly xuống, thưởng thức dư vị trong cổ họng, nghe thế thì mí mắt khẽ run. Lúc nhìn về phía ly rượu Champagne óng ánh trong suốt trước mắt thì sâu trong ánh mắt đã có sự thay đổi.

Mặc dù không biết giá cả cụ thể, nhưng sợ rằng một ngụm rượu mà anh vừa uống kia chính là tiền lương một tháng của anh.

"Vậy tôi uống vào thật đúng như là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, không biết sang hèn." Lục Bình phản ứng lại rất nhanh.

Anh chú ý tới sau khi Lý Ngọc Trân giới thiệu thì đôi mắt ướt át luôn nhìn chằm chằm vào mình. Anh không có che giấu tâm trạng, lộ ra vẻ thán phục và tò mò giơ ly rượu trước mặt lên, nghênh đón ánh đèn ngược sáng, quan sát chất lỏng đang lắc lư ở trong ly. Sau đó, anh đưa ly rượu đến bên miệng, ban đầu là nhấp một ngụm nhỏ sau đó uống sạch sẽ.

Anh lau miệng, rồi nói chuyện với Lý Ngọc Trân.

Anh chính là một người bình thường, bia cũng không thường uống, chứ đừng nói đến việc uống Champagne hay rượu tây. Lúc nên giả bộ thì phải giả bộ, lúc không nên giả bộ thì nhất định không thể làm!

"Xem ra Lục tiên sinh ngày thường không quá thích ăn đồ Tây?" Lý Ngọc Trân hỏi.

"Ừm."

"Thân phận của tôi không cho phép tôi thường xuyên ra vào những chỗ này." Lục Bình nhún vai một cái, thản nhiên đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play