Chỉ nhìn thấy, chiếc camera có đèn tín hiệu màu xanh lập lòe bắt đầu chuyển động chậm rãi, phương hướng camera chuyển động chính là hướng của Lục Bình.

Đây …

Đây là camera bị người điều khiển!

Lục Bình gần như lập tức ý thức được tồn tại phía sau nó, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập dồn dập.

Máu nóng điên cuồng chảy khắp tứ chi, sau lưng hơi đổ mồ hôi.

Tối thứ sáu.

Hình ảnh giữa trán thư ký Tào Tiểu Tuệ bị một viên đạn găm vào, máu tươi đỏ rực nhiễm vào giày da nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt…

Bước chân nặng tựa vạn cân, Lục Bình muốn bước đi nhưng lại bất động.

Trong tầm mắt của anh, đồng nghiệp Cố Đại Thạch đã sắp đi đến trước cửa kính của Xuyên Hòa. Camera cũng đã chuyển động hơn nửa, tầm giám sát đã có thể bắt được hình ảnh của anh!

"Động!"

"Động đi!"

"Không thể như thế, không thể như thế được!"

Lục Bình gầm thét ở trong lòng.

Sống lưng đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, nhưng cũng may có áo khoác âu phục che giấu…

Vùng vẫy! Điên cuồng vùng vẫy! Cầu sinh! Trong tầm mắt của anh, hình ảnh camera giám sát chậm rãi di động không ngừng được phóng đại. Mỗi lần nó dịch chuyển một chút, trong mắt Lục Bình đều đại biểu cho nguy cơ.

Hơn hai mươi năm cuộc đời của anh đều chỉ là một người bình thường, không thể dễ dàng lột xác thành một đại lão gặp biến không sợ như vậy được.

Vào thời khắc quan trọng!

Cuối cùng vào lúc camera quay đến Lục Bình, anh đột nhiên tránh thoát khỏi tình trạng hoảng loạn như là bị đuối nước kia!

Đã quá muộn để làm ra các phản ứng khác, anh nghỉ chân tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước. Anh vừa bày ra tư thế này, camera giám sát đã bắt được thân ảnh của anh và bắt đầu ghi lại.

Dưới tầm mắt theo dõi kia, Lục Bình đẩy kính mắt một cái, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên…

Khi camera giám sát chính diện quay đến anh thì chỉ nhìn thấy Lục Bình bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh sáng giám sát, để lộ ra nụ cười yếu ớt, khẽ vuốt cằm!

"Lại gặp mặt rồi." Đôi môi khẽ nhúc nhích, nói ra khẩu hình.

Đúng lúc đó, đồng nghiệp Cố Đại Thạch ở phía trước chú ý tới Lục Bình không có đuổi theo thì dừng bước lại, quay đầu kêu:

"A Bình?"

"Anh đang làm gì vậy?"

"Hả? Ồ! Ồ!"

"Đến!"

"Đến ngay đây!"

Lục Bình bày ra dáng vẻ thất thần, gãi đầu một cái rồi vội vàng đáp. Anh vừa đáp lời vừa bước nhanh đuổi theo.

Trên đỉnh đầu của anh, camera giám sát không ngừng di động theo động tác của anh.

"Hửm?"

Tại văn phòng trên tầng cao nhất.

Lý Ngọc Trân xem video giám sát, nghênh đón ánh mắt của Lục Bình. Cô chú ý tới nụ cười có phần thâm ý của người kia, lại thấy phản ứng giống như một nhân viên văn phòng bình thường khi bị đồng nghiệp kêu to.

Đầu ngón tay tinh tế thon dài gõ trên mặt bàn.

Lý Ngọc Trân trầm ngâm suy nghĩ.

Sâu bên trong ánh mắt lạnh lùng hiện ra một chút nghi hoặc.

Thành thật mà nói, cô nhìn ra rất nhiều chỗ mâu thuẫn ở trên người Lục Bình, thần bí và bình thường, hung thú và dê con. Những thứ này đều không nên xuất hiện ở trên cùng một người.

"Tôi mang hai người đến văn phòng của tổng giám đốc Lâm."

Trước quầy lễ tân.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp liếc qua ghi chép công việc của mình, nở nụ cười tiêu chuẩn, nói với Cố Đại Thạch và Lục Bình.

Cô mặc áo sơ mi trắng và váy ôm hông màu lam, đi ở phía trước hai người, làm ra tư thế mời.

Bộ phần quảng cáo.

Văn phòng Tổng giám đốc.

Lâm Thu Nguyệt dựa lưng vào ghế ngồi. Cô ngẩng đầu lên, một lần nữa quan sát văn phòng mới thay đổi của mình vào sáng nay, so sánh với trước đây thì diện tích lớn gấp đôi, phong cách trang trí và cảm giác thoải mái được tăng lên không chỉ là một bậc.

Đôi môi đỏ của cô khẽ nhếch lên, lười biếng vươn người một cái.

Kèm theo động tác, trước ngực phập phồng…

Cô lấy một cuốn sổ phác thảo ra từ trong ngăn kéo, bàn tay xoay xoay cây bút màu đen. Ánh mắt Lâm Thu Nguyệt có chút xuất thần, giống như là đang tỉ mỉ nhớ lại. Đó là sự thăm dò bên trong mờ mịt, xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay trắng nõn…

Những nét vẽ được phác thảo trên giấy.

"Tuổi không lớn lắm."

"Thân hình cân đối, không có cơ bụng…"

Dưới ngòi bút của Lâm Thu Nguyệt, phần thân trên của một thanh niên được phác thảo ra, sau đó là hình dáng cả người, nhưng vị trí gương mặt thì vẫn là trống rỗng.

Lâm Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào phần gương mặt trống rỗng.

"Sẽ như thế nào đây?"

Cô mãi vẫn không thể hạ bút.

Qua một hồi, Lâm Thu Nguyệt lật sang trang kế tiếp, ngòi bút rơi xuống mặt giấy. Cô bắt đầu vẽ những phần mà cô biết rõ, bao gồm đường vân trên bàn tay, kích thước, độ dày đôi môi, hình dáng,…

Nếu như có thể, Lâm Thu Nguyệt vẫn muốn biết thân phận và dáng vẻ của người đàn ông đêm đó.

"Hai người chờ ở đây một chút." Trước phòng làm việc của Lâm Thu Nguyệt, nữ tiếp tân trẻ tuổi nói với Cố Đại Thạch và Lục Bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play