Anh tự biên soạn một thân phận thương nhân tình báo giả tưởng, khả năng đây là một lựa chọn tốt… ]
Anh xem xét kỹ từng chữ một.
Qua rất lâu sau.
Lục Bình ngẩng đầu lên, trầm ngâm suy nghĩ:
"Đây là một phần tổng kết khách quan về những hệ lụy sau khi mình xử lý tin tình báo này. Bao gồm cả việc mình giao hảo với ai, đắc tội với ai, bản thân vừa đạt được cái gì, và những hậu quả có khả năng xảy ra."
"Nhìn như không có chút giúp đỡ trực tiếp gì đối với tình cảnh của mình, nhưng thực ra lại có ý nghĩa sâu xa, có thể giúp mình biết được ai là kẻ địch, ai có thể là bạn, ai lại là người duy trì thái độ trung lập."
Sau khi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, Lục Bình thở phào một cái. Cảm giác tràn đầy nguy cơ và cảm giác gấp gáp trong lòng thoáng bình phục một chút.
Sau khi thu thập tình báo vào túi hồ sơ màu nâu, anh liền cất nó lại vào trong giá sách.
Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, đã là 11 giờ 35 phút đêm, còn 25 phút nữa là đến 0 giờ đêm. Vẻ mặt của anh hơi dừng lại một chút, sau đó, bên trong ánh mắt dần hiện ra vẻ khao khát nồng đậm.
Anh trở lại trước bàn sách, dự định làm chút chuyện gì đó trong khoảng thời gian này. Ví dụ như đọc sách, lại ví dụ như liệt kê một số kế hoạch có thể nâng cao bản thân. Tuy bây giờ Lục Bình thu được kỳ ngộ, nhưng vẫn là một người bình thường. Anh vẫn không thể làm được đến mức không sợ hãi hay là bình tĩnh như thường đối với mọi chuyện, tâm trạng anh luôn bị đủ loại ý nghĩ quấy nhiễu. Vì thế cho nên anh đã vượt qua hai mươi lăm phút này trong sự thấp thỏm và sợ hãi lo được lo mất.
"Sắp mười hai giờ rồi."
Lục Bình liếc nhìn thời gian, anh nuốt xuống ngụm nước miếng, đưa tay phải ra, áp lòng bàn tay lên trước tim, có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch ở trong lồng ngực một cách rõ ràng.
[23: 59: 45]
[23: 59: 56]
[23: 59: 59]
Lục Bình nhìn chăm chú vào tầng thứ hai của giá sách cũ kỹ. Vào giây cuối cùng, thân thể anh bỗng dưng giật mình, mặt lộ ra vẻ chấn động, nhìn lên giá sách với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trên giá sách, một túi hồ sơ màu nâu đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của anh!
"Quả nhiên! Quả nhiên là vậy! Sau khi làm mới tình báo đầu tiên, thông tin mà mình nhận được là thật, chỉ cần tình báo được xử lý thành công thì tình báo sẽ được làm mới vào 12h đêm."
"Hơn nữa, cho dù mình không ở nơi này thì cũng có thể chỉ định địa điểm đổi mới tình báo."
Có thể là do trong lòng không ngừng phập phồng khiến cho Lục Bình không nhịn được mà lẩm bẩm. Anh lập tức đứng lên, lấy tình báo mới kia tới trước mặt. Anh không có trực tiếp mở ra, mà là nhẹ nhàng mở chiếc khóa cách đó khoảng chừng 5cm ra trước, một mảng trắng to bằng móng tay xuất hiện ở trong mắt.
"Lại là một tình báo cơ mật màu trắng."
Anh cầm lấy tập hồ sơ này, lại lần nữa ngồi ở trước bàn đọc sách.
Anh vẫn không trực tiếp mở ra, mà là dùng bàn tay tỉ mỉ vuốt ve hồ sơ, cảm nhận được một loại cảm giác như được đánh bóng. Lục Bình soi chất liệu của hồ sơ ở dưới ánh đèn bàn rồi chuyên chú quan sát trong chốc lát. Anh phỏng đoán chất liệu của túi hồ sơ này tuyệt đối không tầm thường, đại khái là có thể chống nước, chống lửa, chống bụi…
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lục Bình cuối cùng mới trịnh trọng tháo nút hồ sơ ra ở dưới ánh đèn, rút ra một phần tình báo dày, nghiêm túc quan sát.
Cũng không biết đã nhìn thấy cái gì mà vẻ mặt Lục Bình đọc tình báo khi thì lộ ra vẻ kinh ngạc, khi thì trở nên ngưng trọng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Một đêm trôi qua.
Trời đã sáng, ánh nắng sáng sớm len lỏi qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng chật chội, trong không khí là những hạt bụi bay lả tả, chậm rãi chìm nổi.
Sáng sớm, 6 giờ 15 phút.
Trên giường nhỏ, lông mi Lục Bình khẽ run, sau đó chợt mở mắt ra, trong đôi mắt nổi chút mê man ngắn ngủi. Một lát sau, anh mới ngồi dậy, dựa lưng vào giường, gãi gãi đầu tóc rối bù giống như là ổ chim, lại ngáp lớn một cái.
Nhìn thấy thời gian còn sớm, anh dứt khoát cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên rồi lại nằm trở về.
Ánh mắt anh lấp lóe, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, rất nhanh, bộ phim điện ảnh « Đạo vô gian » đã xuất hiện ở trước mặt Lục Bình. Lần đầu tiên xem, anh cẩn thận quan sát từng động tác ăn cơm của đại lão ở trong cục cảnh sát, sau đó đẩy nhanh tiến độ, lặp đi lặp lại đoạn cảnh tượng kinh điển ở trên sân thượng kia.
"Nếu như xét về khí chất thì ông chủ Hàn này còn kém người cha đỡ đầu kia không ít." Lục Bình tiếp tục bắt chước từng động tác và ánh mắt của diễn viên, sau khi trầm ngâm một hồi, anh thì thầm nói.