Lâm Ngư lập tức đổi ý, dù sao người trước mắt là thủ lĩnh tương lai của căn cứ Ánh Sáng, nịnh bợ hắn một chút cũng không sai.

Bất quá, câu “làm trâu làm ngựa” của Bùi Lâm Lang vẫn khiến Lâm Ngư giật khóe miệng.

Cô khẽ ho khan: “Không cần làm trâu làm ngựa đâu, tôi sẽ mang hai người rời khỏi đây.”

Trên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ, toát lên vẻ bình tĩnh không tương xứng với tuổi tác.

Lúc nãy không kịp nhìn kỹ, lúc này đến gần Bùi Lâm Lang mới phát hiện da nàng rất tốt, mềm mại có thể vắt ra nước.

Bùi Lâm Lang nhìn Lâm Ngư, lại nhìn Bùi Nghiễn, trong lòng thầm nghĩ: Chị gái trước mắt này cũng khá xinh đẹp, hơn nữa sức chiến đấu bùng nổ, cô vĩnh viễn không quên được cảnh Lâm Ngư dùng gậy gai đập nát đầu zombie mang lại cho cô sự chấn động.

Hay là…

Để anh trai dùng thân báo đáp?

Bùi Nghiễn đang sốt cao bất tỉnh còn không biết, mình đã bị em gái bán đứng như vậy.

Lâm Ngư không biết suy nghĩ của Bùi Lâm Lang, ra hiệu cô đi theo mình.

Bùi Lâm Lang thu hồi suy nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu, dồn hết sức lực dìu Bùi Nghiễn đi theo bước chân của Lâm Ngư.

Lúc trước tình hình nguy cấp, Bùi Lâm Lang vì cứu Bùi Nghiễn mà cơ thể đột nhiên bộc phát ra sức mạnh không phù hợp với tuổi tác, lúc này nguy hiểm đã qua, cộng thêm năng lực sử dụng quá độ, hiện tại đi đường đều đang lảo đảo.

Lâm Ngư liếc nhìn, tiến lên đỡ thêm một cánh tay của Bùi Nghiễn.

Bùi Lâm Lang ngẩng đầu lên ngạc nhiên, xem ra chị gái cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài.

Cảm ơn, đúng rồi, chị, lâu như vậy em vẫn chưa biết tên của chị, em tên là Bùi Lâm Lang, chị tên gì?”

Giọng cô trong trẻo: “Lâm Ngư.”

Bùi Lâm Lang gật đầu, biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện, sau khi có được câu trả lời mình muốn cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người dìu Bùi Nghiễn đi ra khỏi trạm xăng, lên chiếc Hummer mà Lâm Ngư đậu bên ngoài trạm xăng.

Bùi Lâm Lang cố định Bùi Nghiễn vào ghế, và thắt dây an toàn cho hắn.

Để tiện chăm sóc hắn, Bùi Lâm Lang cùng Bùi Nghiễn ngồi xuống hàng ghế thứ hai của chiếc xe Hummer.

Sau khi dùng nước làm dịu cơn sốt cho Bùi Nghiễn, Bùi Lâm Lang cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Lúc này cô mới nhận ra mình đói cồn cào. Cô lấy một chai nước và bánh mì từ trong ba lô, ăn ngấu nghiến, rồi mới cảm thấy mình như được sống lại.

“Em có nghĩ sẽ đi đâu không?”

Lâm Ngư lái chiếc Hummer lao vun vút trên đường cao tốc. Cô không đóng cửa sổ, gió ngoài trời thổi ào ào vào trong, làm giọng nói của cô bị cuốn đi, nghe có vẻ hơi mơ hồ.

Bùi Lâm Lang thắt lòng, vội vàng đáp lời: “Em theo chị.”

Cha mẹ cô bé qua đời trong một tai nạn máy bay khi cô bé năm tuổi. Ông nội biết tin cha mẹ cô bé mất, vì quá đau lòng mà cũng đi theo. Từ đó, chỉ còn lại Bùi Lâm Lang cùng anh trai nương tựa vào nhau.

Đối với Bùi Lâm Lang, nơi nào có anh trai ở đó chính là nhà, đi đâu cũng được.

Lâm Ngư im lặng một lát, rồi chậm rãi lên tiếng:

Nơi chị muốn đến là trung tâm thành phố Lâm Xuyên. Ở đó sẽ có rất nhiều zombie như em vừa thấy, rất nguy hiểm. Ngươi có chắc em và anh trai của em đều sẽ đi cùng chị không?”

Giai đoạn đầu của mạt thế, sức chiến đấu của xác sống còn yếu và dễ đối phó. Vì không đủ tiền, nên sau khi trọng sinh, cô chỉ tích trữ số lượng lớn thực phẩm, nước uống, hạt giống và một số vật dụng linh tinh khác, còn rất nhiều vật tư quan trọng thì chưa mua.

Ví dụ như vũ khí, xe cộ, thuốc men, xăng dầu, vân vân.

Nếu không tranh thủ thu thập những vật tư này trong giai đoạn đầu của mạt thế, thì đến khi xác sống tiến hóa, việc thu thập vật tư sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Việc Bùi Lâm Lang thức tỉnh dị năng ẩn thân quả thật có thể giúp ích cho cô, nhưng cô còn mang theo một Bùi Nghiễn đang bất tỉnh. Không ai có thể nói trước Bùi Nghiễn sẽ tỉnh lại khi nào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play