Giang Dư sau khi đá xong liền bật dậy chạy rất nhanh, chỉ vài bước đã nhảy trở về phòng học, ngồi xuống chỗ của mình thở dốc, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay làm ướt máy trợ thính. Cậu mất một lúc lâu mới rút giấy lau khô, định đeo lại thì đột nhiên thấy Trang Liễm đã quay lại, cậu liền vội vàng cất máy trợ thính đi.
Cậu cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ thấy một đoạn ống quần dính đầy dấu giày đứng lì trước mặt cậu một lúc lâu, cho đến khi da đầu cậu tê dại, đầu ngón tay lạnh buốt siết chặt lại, đối phương mới chịu rời đi.
Trang Liễm chuyển bàn ra phía sau, còn người đã đổi chỗ với cậu ta thì không dám cãi lại, im lặng dọn bàn lên phía trước.
Giang Dư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hít hít mũi, đưa ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt. Mãi đến khi vào học cậu mới đeo máy trợ thính lên, không quay đầu lại xem Trang Liễm đã chuyển đến đâu, cũng không nhìn xem người chuyển đến bên trái mình là ai, chỉ lặng lẽ lật những trang sách giáo khoa đã bị bỏ lỡ, định tìm thời gian học bù.
Trong giờ ra chơi, Chử Oanh Oanh thu bài tập xong, ôm một chồng vở luyện tập đi ngang qua chỗ Giang Dư, lát sau lại quay lại, nhìn nhìn tai cậu rồi hỏi, “Giang Dư, hai ngày nay cậu đi đâu thế? Sao đến tin nhắn cũng không trả lời? Tai cậu không sao chứ?”
Cô không phải là người đầu tiên đến hỏi Giang Dư về tung tích hai ngày qua. Giang Dư dừng lại một chút, bàn tay cầm bút hơi siết chặt lại, ngẩng đầu lên và giải thích một lần nữa, “Lỗ xỏ khuyên mọc thịt, đi bệnh viện để lấy ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT