Hắn suy đoán, vực sâu này chính là vực sâu mà Liễu Mộng Ly nói tới. Lâm Phàm khóe miệng nhấc lên, lại tăng nhanh bước chân, rất nhanh hắn đã đi tới bên cạnh vực sâu.
Trong vực sâu hoàn toàn tĩnh mịch, không nhìn thấy gì, cũng không thể dò xét được, cực kỳ quỷ dị. Lâm Phàm đứng bên vách núi, nhìn xuống vực sâu, chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng lên tim, bóng tối sâu không thấy đáy kia, phảng phất ẩn giấu vô số nguy hiểm không biết.
Yết hầu Lâm Phàm lăn qua lăn lại, ngưng trọng nói: “Tiền bối, trong này thật sự có Dị Hỏa sao?” Liễu Mộng Ly nói: “Ngươi có thể đừng luôn hỏi những câu ngốc nghếch này được không? Nếu không có Dị Hỏa, ta dẫn ngươi tới đây làm gì? Hay là ta rảnh rỗi quá?” Lâm Phàm che mặt cười khổ một tiếng.
Hắn phát hiện, bản thân mình luôn bị Liễu Mộng Ly làm cho nghẹn lời. Về sau vẫn là không nên hỏi nhiều như vậy.
Liễu Mộng Ly đột nhiên nói: “Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn muốn Dị hỏa kia không? Không muốn thì đi đi, đừng lề mề nữa.” Lâm Phàm xấu hổ cười một tiếng,
“Muốn muốn.” Nói xong, hắn không do dự nữa, hai chân đạp mạnh một cái, cả người trực tiếp nhảy vào trong vực sâu đen kịt như mực kia.
Vực sâu này rất sâu, Lâm Phàm rơi xuống khoảng nửa canh giờ mới chạm đất. Dưới đáy vực sâu là một vùng bóng tối vĩnh hằng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play