Hôm ấy, phủ đệ của Lý Viên – chức Bố chính sứ tại Hàng Châu – tạm thời trở thành hành cung tiếp giá khi Vĩnh Minh Đế nam tuần. Hàng Châu vốn có sẵn một hành cung chuyên biệt, song lại nằm tận trên đỉnh Phượng Hoàng Sơn, vốn dĩ là di tích hoàng cung tiền triều cải tạo lại. Vĩnh Minh Đế xem nơi ấy khô khốc, chẳng chút nhân tình khói lửa, bèn chọn lưu trú tại tư dinh của Lý đại nhân, vừa tiện nghi lại yên tĩnh.
Lần này ngài thân chinh nam hạ, còn mang theo hai vị hoàng tử. Đoàn tùy tùng ngoài các đại thần như Diệp Minh Tu, Thẩm An Tự thì đều ở trạm dịch trong thành. Chỉ có Lưu Trung và Tiêu Hữu cùng vài người khác mới được theo hầu tại Lý phủ, thuận tiện bầu bạn chăm sóc long thể.
Trăng đêm sáng tỏ treo cao giữa trời. Trong viện, hương cỏ cây lan tỏa, tiếng côn trùng rì rầm như bản hòa âm dịu dàng. Lưu Trung chậm rãi bước tới bên cổng vòm, Tiêu Hữu vừa thoáng nhìn đã thấy trong tay y cầm bát thuốc, liền lặng lẽ tránh sang bên, nhường lối.
Theo sau Lưu Trung là một tiểu thái giám, gương mặt xa lạ khiến Tiêu Hữu sinh nghi, bất giác đưa mắt liếc nhìn thêm lần nữa.
Tiểu thái giám vội cúi rạp người, đội mũ thấp, không nói một lời, lặng lẽ theo sau bước vào trong điện.
Bên trong, Vĩnh Minh Đế ngồi trên giường đất, tay cầm tấu chương chăm chú lật xem. Gương mặt ngài gầy gò, bên môi lưa thưa râu bạc, đôi khi lại khẽ ho khan, âm vang khe khẽ như gió thoảng đầu hiên. Thấy thế, Lưu Trung vội bước lên, thấp giọng thưa:
— "Giờ đã khuya rồi, Hoàng thượng sao còn xem tấu? Thân thể vừa mới khỏi bệnh, nào nên lao lực thêm nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play