Lăng Hằng nhếch môi cười, nói: “Thánh Tử đùa rồi, ta còn thương ngươi không kịp, sao nỡ bắt nạt chứ?”
Miếu thờ nhỏ hẹp, hắn lại chẳng hạ giọng chút nào. Lời vừa thốt ra, tất cả người trong phòng đều nghe rõ.
Kiều Giác chau mày, chỉ cảm thấy câu này của Lăng Hằng nghe sao mà là lạ. Anh quay đầu nhìn về phía Thánh Tử ngu ngốc bên kia —
Thiếu niên co mình lại trên đệm cỏ, trông như một con chim nhỏ rúc tổ. Vậy mà cậu lại không hề nhận ra điểm bất thường trong câu nói ấy. Ngược lại, khi được Lăng Hằng “cam đoan” sẽ không bắt nạt, vẻ mặt lo lắng của cậu lập tức tan biến. Cái đuôi vô hình giấu kín như đang khẽ đong đưa, cứ như thể sắp nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng rồi quay đi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, lộ rõ vẻ đã được an ủi. Khi cất lời tiếp theo, giọng cậu đã dịu hơn nhiều: “Bổn Thánh Tử đói bụng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT