Chỉ đành ném máy định vị đi, Mục Ngưng Tuyết nhanh chân theo sau Vương Minh Dương.

Mở cửa phòng, bước sang phòng đối diện, Vương Minh Dương nắm chặt tay, một luồng năng lượng tuôn ra bao trùm lên cánh cửa đang đóng, theo động tác vặn nhẹ của hắn, cánh cửa vốn đã khóa trái liền trực tiếp được mở ra.

Bước vào phòng ngồi xuống ghế sô pha, Vương Minh Dương tiện tay châm điếu thuốc, Tô Ngư đang luyện tập khống chế Ám Diễm, đột nhiên trông thấy Mục Ngưng Tuyết trong bộ quần áo thể thao bước vào, đóa Ám Diễm trong tay lập tức tan biến.

"Minh Dương ca, cô ấy là..." Tô Ngư tâm thần bất định nhìn về phía Vương Minh Dương.

"Vừa rồi xảy ra chút chuyện, sau này cô ấy sẽ là người của chúng ta." Vương Minh Dương khẽ gật đầu, giải thích sơ qua.

"Ách..."

Tô Ngư sững người, mới ra ngoài có bao lâu, ngươi đã dắt được đại mỹ nữ này về rồi...

Thì ra ngươi không phải không được nha!

Ngươi chỉ là không có hứng thú với ta mà thôi...

Vương Minh Dương cũng không biết trong lòng Tô Ngư đang đùa giỡn cái gì, chỉ tay về phía Tô Ngư, nói với Mục Ngưng Tuyết vừa đóng cửa lại:

"Ta là Vương Minh Dương, dị năng như ngươi thấy, khống chế kim loại... Cô ấy là Tô Ngư, đã thức tỉnh dị năng Ám Diễm, luận về sức chiến đấu, Triệu Đinh không phải là đối thủ một đao của cô ấy!"

Mục Ngưng Tuyết nghe vậy trong lòng kinh ngạc, lúc mới vào phòng, nàng đã thấy Tô Ngư đang khống chế một loại hỏa diễm màu đỏ sẫm, không ngờ Vương Minh Dương lại đánh giá cô ấy cao như vậy.

Mục Ngưng Tuyết cũng không biết trình độ của Triệu Đinh thật ra cũng chỉ có vậy, nhưng nàng lúc này còn chưa thức tỉnh dị năng, có thể nói hoàn toàn là phế vật, đối với một Tô Ngư mà Vương Minh Dương nói rằng Triệu Đinh cũng không đỡ nổi một đao, vẫn là dâng lên từng trận hâm mộ.

Xin chào, ta là Mục Ngưng Tuyết."

Mục Ngưng Tuyết tự nhiên, hào phóng tiến tới, chìa bàn tay ngọc về phía Tô Ngư, người đang có chút tủi thân.

"Chào cô, tôi là Tô Ngư."

Tô Ngư khẽ mím môi, vẫn đưa tay ra bắt tay với Mục Ngưng Tuyết, đoạn quay sang một bên, tiếp tục rèn luyện khả năng khống chế dị năng của mình.

Mục Ngưng Tuyết cảm nhận được chút ác ý nhàn nhạt từ Tô Ngư, có chút khó hiểu, đến khi nhìn thấy Vương Minh Dương, nàng không khỏi giật mình, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười khổ.

Vương Minh Dương ra hiệu cho Mục Ngưng Tuyết ngồi xuống ghế sô pha, chẳng thèm để ý đến cô nàng đang nhíu mày, tiếp tục phì phèo điếu thuốc.

Một lúc lâu sau, Mục Ngưng Tuyết nhìn Tô Ngư đang điều khiển Ám diễm tạo ra đủ loại hình thù, không khỏi tò mò quay sang hỏi Vương Minh Dương.

"Vì sao hai người đều có thể thức tỉnh dị năng, còn ta thì không?"

"Đại đa số mọi người đều có thể thức tỉnh dị năng, chỉ là tùy thiên phú, có người sớm, có người muộn mà thôi." Vương Minh Dương thản nhiên đáp.

"Sao ngươi biết rõ những điều này?" Mục Ngưng Tuyết cau mày nghi hoặc.

"Ta đoán." Vương Minh Dương điềm nhiên bịa chuyện.

Mục Ngưng Tuyết:...

"Thật ra, chỉ cần cô dám lấy hết dũng khí chiến đấu với zombie, khả năng cao là cô sẽ sớm thức tỉnh dị năng thôi." Vương Minh Dương liếc nhìn Mục Ngưng Tuyết đang im lặng, nói tiếp.

"Nhưng ta không có v·ũ k·hí..." Mục Ngưng Tuyết liếc nhìn thanh Mặc Ảnh đang nằm chỏng chơ trên ghế sô pha, ánh mắt sáng lên, rồi lại có chút ảm đạm.

"Ta có thể cho cô một thanh Hoành đao, nhưng cô phải tự mình đi g·iết zombie."

"Được!" Mục Ngưng Tuyết không chút do dự gật đầu.

"Nhớ kỹ lời cô đã hứa với ta..." Vương Minh Dương ấn đầu thuốc xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào Mục Ngưng Tuyết.

"Ta nhớ..." Thân thể mềm mại của Mục Ngưng Tuyết khẽ run, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn quật cường đáp.

"Yên tâm, ta không có hứng thú với thân thể của cô, sẽ không bắt cô phải ngủ cùng đâu..." Vương Minh Dương đứng dậy, hướng về phía phòng bếp đi tới.

Trong mắt Mục Ngưng Tuyết thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng biết rõ thân thể của mình có bao nhiêu mê người đối với nam nhân, nhưng người đàn ông trước mắt này lại thẳng thừng nói không có hứng thú với thân thể của nàng, trong lòng nàng an tâm một chút, đồng thời lại có một tia không cam lòng.

"Ta sẽ làm cho cô một cây đao, cũng sẽ dạy cô cách chiến đấu. Chờ cô thức tỉnh dị năng, ta sẽ chỉ đạo cô cách rèn luyện dị năng, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn."

Vương Minh Dương vẫy tay với đống đồ làm bếp, dao nĩa, xẻng trên kệ tất cả đều bay lên.

"Nhưng, tất cả những điều này không phải miễn phí, ta cũng cần cô phải... tuyệt đối phục tùng ta!"

Rất nhiều vật phẩm kim loại lơ lửng giữa không trung, thậm chí cả cây đao lúc trước làm cho Tô Ngư cũng bay lên, xoay quanh Vương Minh Dương.

Theo lời hắn vừa dứt, Mục Ngưng Tuyết kinh ngạc chứng kiến những vật phẩm kim loại kia nhanh chóng tan chảy thành từng khối chất lỏng, theo cái vung tay của Vương Minh Dương, khoảng mười khối chất lỏng kim loại lớn nhỏ khác nhau tụ lại, tạo thành một quả cầu sắt đường kính hai mươi cen-ti-mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play