Đây chính là Mạt thế, khi mọi người biết rõ zombie bộc phát là tai nạn toàn cầu, không còn luật pháp ước thúc, những mặt tối trong nhân tính sẽ bộc lộ ra ngoài.

Câu nói cuối cùng của hắn, thật ra là đang ngầm nhắc nhở Mục Ngưng Tuyết.

Vương Minh Dương cũng không hy vọng, Băng Tuyết thần nữ tương lai, sẽ gặp phải chuyện không hay.

Dù sao trong Mạt thế, nơi tránh nạn dưới sự che chở của Đao Hoàng, coi như là số ít những nơi tương đối hài hòa.

Mà Băng Tuyết thần nữ với tư cách là chiến lực mạnh mẽ dưới trướng Đao Hoàng, ở kiếp trước đã che chở, giúp đỡ dân thường không ít. Trong danh tiếng của những người sống sót, luôn luôn rất tốt, bằng không cũng sẽ không được gọi là thần nữ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một mùi thịt nướng đậm đặc truyền đến, điều này khiến Vương Minh Dương, kẻ đã trải qua năm năm Mạt thế, trở về sau khi gặm hai ngày đồ hộp, trong nháy mắt cảm giác nước miếng sắp ứa ra.

"Minh Dương ca, sắp ăn được rồi!" Tô Ngư nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thấy Vương Minh Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp còn lấm tấm mồ hôi, lại nở nụ cười rạng rỡ.

"Ừ, thơm quá! Ta sắp nhịn không nổi!" Vương Minh Dương hít hà, tham lam ngửi mùi thịt nướng đậm đặc trong không khí, mấy khối bít tết bò đang xì xèo trong nồi,

"Đương nhiên, ta đã dành thời gian học nấu món Tây đấy!" Tô Ngư khẽ hất cằm, vẻ mặt đắc ý.

"Ách... Sao lại học món Tây?" Vương Minh Dương sững sờ, lập tức hỏi.

"Trước kia có một người theo đuổi ta, luôn khoe khoang Tây Xan thính cao cấp thế nào, món Tây ngon ra sao... Ta nhất thời không cam lòng, liền học nấu món Tây, cuối cùng phát hiện, cũng chỉ vậy thôi, so với món Hoa đơn giản hơn nhiều, hương vị cũng không phong phú bằng." Tô Ngư cau mày, tức giận bất bình nói.

"Ha ha, ngươi cũng thẳng thắn quá đấy." Vương Minh Dương cười ha hả, cô nhóc này thật đáng yêu, "Bất quá như vậy cũng tốt, để đầu bếp dân gian như ngươi trổ tài, chúng ta cũng được thưởng thức mỹ thực của Tây Xan thính cao cấp."

Minh Dương ca, huynh có muốn dùng dao nĩa không?" Tô Ngư nhìn một đống đồ ăn trong tủ chén, quay đầu hỏi Vương Minh Dương.

"Không cần, rửa tay sạch sẽ rồi trực tiếp cầm ăn là được. Dao nĩa làm chi cho phiền, cũng không tiện bằng dùng đũa." Vương Minh Dương xua tay, thân là một công nhân quèn, hắn nào có cơ hội mà hưởng thụ ba cái món Tây như bò bít tết, nên căn bản cũng chẳng biết cách dùng dao nĩa mà ăn.

Hắn đi đến bồn rửa tay, rửa qua loa hai tay, rồi cùng Tô Ngư mang mấy đĩa bò bít tết, hai chậu cua hoàng đế cỡ lớn, hai chậu tôm hùm Úc cỡ lớn, còn có một chậu salad rau củ quả vào phòng.

Hai người ngồi xuống liền đánh chén, lúc làm đồ ăn Vương Minh Dương đã dặn Tô Ngư làm nhiều một chút.

Bất quá may mà mấy món này cách làm đều khá đơn giản, Tô Ngư không mất bao nhiêu thời gian đã làm ra nhiều đồ ăn như vậy.

Nhất thời, tiếng nhai nuốt của hai người vang vọng không dứt, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Ngư dính đầy dầu mỡ. Thức tỉnh dị năng xong, nàng đã là người tiến hóa sơ cấp, thân thể được cường hóa một lần, tiêu hao rất nhiều thể năng, cần phải bổ sung năng lượng thông qua đồ ăn.

Bởi vậy, người tiến hóa có sức ăn rất lớn, Vương Minh Dương còn cường hóa hai lần, đạt được lực lượng khổng lồ đồng thời, thân thể tiêu hao cũng sẽ tăng lên, sức ăn nhất định sẽ lớn hơn nhiều.

"Cốc! Cốc cốc!"

Đang ăn giữa chừng, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tô Ngư miệng nhỏ còn đang cắn miếng thịt tôm hùm mềm mại, nghe tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, một tay nhấc thanh Hoành đao lên.

Vương Minh Dương bình thản vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nàng không cần khẩn trương.

Sau đó hắn nheo mắt, miệng vẫn nhai bò bít tết, mơ hồ nói: "Mời vào!"

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Mục Ngưng Tuyết bước vào, Triệu Đinh theo sát phía sau.

"Xin lỗi, đã quấy rầy hai người dùng bữa rồi!" Mục Ngưng Tuyết khẽ cúi người, áy náy nói.

"Không sao, dù sao cô cũng đã quấy rầy rồi, nói đi, có chuyện gì?" Vương Minh Dương thản nhiên nói, tuy rằng nàng là Băng Tuyết thần nữ trong tương lai, nhưng đó là tương lai, còn bây giờ, Vương Minh Dương một tay chấp mười người như nàng cũng không thành vấn đề.

Mục Ngưng Tuyết nghe vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, tên nam nhân này mới gặp nàng hai lần, đã cà khịa nàng không ít.

Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao?

Ta không đủ hấp dẫn sao?

Sao cái tên nam nhân này lại "thép" như vậy? Lần nào cũng cà khịa ta...

Hắn nhất định là bất lực! Nếu không sao lại ngó lơ ta như vậy...

Trong lòng Mục Ngưng Tuyết thầm bất bình, trước kia nàng ghét những nam nhân cứ như ruồi nhặng vây quanh nàng.

Còn nam nhân trước mắt này lại ngó lơ nàng, liên tục cà khịa nàng... Mục Ngưng Tuyết có chút điên tiết, hít sâu một hơi, đè nén ngọn lửa giận trong lòng, tiếp tục mỉm cười nói:

"Ta muốn hỏi một chút, tối nay hai người có ở đây không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play