Trong lòng thầm nghĩ, nếu mình sớm thức tỉnh dị năng, có phải có thể sớm về nhà tìm mẹ, bảo vệ mẹ hay không...
Một giờ sau, trong đầu Vương Minh Dương vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
" Kiểm tra đo lường chủ ký sinh đọc thuộc lòng 《 Cơ Sở Học Kim Loại 》 chắt lọc dị năng 'Kim Chúc Chưởng Khống' mảnh vỡ +1, Kim Chúc Chưởng Khống dị năng: 1/16 (nhất giai). Ban thưởng điểm đọc sách: 100 điểm. "
"Ách... Ban thưởng điểm đọc sách nhiều hơn 20 điểm, không tệ không tệ. Hệ thống, dấu ngoặc nhất giai này là có ý gì?"
" Chủ ký sinh hiện tại đã có được dị năng Kim Chúc Chưởng Khống, nơi chắt lọc mảnh vỡ tích lũy đến đầy đủ số lượng, có thể thông qua hợp thành để nâng cấp dị năng, hiện tại Kim Chúc Chưởng Khống dị năng là dị năng sơ cấp, nâng lên nhất giai cần 16 mảnh vụn. "
"Được rồi, ta hiểu! Chăm chỉ đọc sách, tích lũy mảnh vỡ, nâng cấp dị năng đúng không!"
" Lý giải chính xác. "
"Đi thôi! Chúng ta đi tìm khách sạn gần đây ở tạm một đêm..."
Vương Minh Dương thu lại sách vở, đứng dậy, vươn vai một cái, thản nhiên nói với Tô Ngư bên cạnh.
Ách... Khách sạn?"
Tô Ngư khẽ run lên, nhanh vậy sao? Dù rằng từ hơn một năm trước, lần đầu tiên nghe mẹ nhắc đến Vương Minh Dương, nàng đã rất thích chàng thanh niên tuấn lãng, kiên cường này, nhưng trắng trợn rủ nàng cùng đến khách sạn qua đêm thế này...
Thật sự là có chút trở tay không kịp.
"Nghĩ gì thế, không đứng đắn! Giờ đã năm giờ rồi, hai tiếng nữa là trời tối, trời tối rồi sẽ càng nguy hiểm, phải tìm chỗ nghỉ chân đã." Vương Minh Dương trợn mắt, liếc nhìn đồng hồ, biết ngay Tô Ngư lại nghĩ lung tung.
Tô Ngư rất đẹp, dáng người cao gầy, nảy nở, mặt mày thanh tú...
Được rồi, ưu điểm đều nằm trong gu thẩm mỹ của Vương Minh Dương.
Có thể tưởng tượng trên xe hắn dễ dàng vậy sao? Dù Tô Ngư thông minh, EQ cao, Vương Minh Dương quả thật có ý thu làm người hầu.
Nhưng đã từng bị phản bội, Vương Minh Dương sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, lòng người khó dò,
Càng là nữ nhân xinh đẹp, càng dễ lừa người...
Tô Ngư nghe vậy, mặt đỏ bừng, vội đứng dậy, tay bối rối nắn làn váy, có chút không biết làm sao.
Vương Minh Dương cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã khôi phục hơn phân nửa, tiện tay ném túi kim chúc ngân châu lên không trung, biến nó thành chín cây cương châm.
Tô Ngư theo sát bên cạnh hắn, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của hắn.
Vương Minh Dương liếc qua, không nói gì, cầm ba lô lên, bình tĩnh bước qua đống xương cốt, dẫn Tô Ngư xuống lầu.
Đi ngang qua quầy hàng, Tô Ngư buông tay, mang giày thể thao chạy nhanh đến quầy hàng, tìm một chiếc điện thoại.
Nhưng giọng nói trong điện thoại khiến nàng thất vọng.
"Tạm thời không thể kết nối, xin gọi lại sau..."
Vương Minh Dương không lừa nàng, điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu, không gọi được.
Không dám chậm trễ, Tô Ngư nhanh chóng lấy ra một chiếc ba lô nhỏ, bỏ điện thoại vào trong.
Trở lại bên cạnh Vương Minh Dương, lúc này hắn đã hóa lỏng chỗ kim chúc khóa cửa.
Tiện tay kéo dài, biến chỗ kim chúc đó thành một thanh hoành đao.
Khẽ vuốt thân đao, Vương Minh Dương đưa thanh đao mới này tới trước mặt Tô Ngư.
"Cầm lấy, ngươi cần phải học cách tự bảo vệ mình, tự tay chém g·iết zombie. Nếu không ngươi không theo kịp ta đâu..."
Giọng nói lạnh nhạt, không cho phép cự tuyệt, Tô Ngư cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hít sâu một hơi, nhận lấy thanh hoành đao có phần thô ráp nhưng vẫn sắc bén, nắm chặt trong tay.
Nàng hiểu rõ, kỳ thật giữa nàng và Vương Minh Dương không có nhiều giao tình, thêm nữa chỉ là nàng đơn phương mà thôi.
Vương Minh Dương nói đúng, nàng phải học cách tự bảo vệ mình, chỉ có như vậy, mới có thể tìm được mẹ, bảo vệ mẹ.
Còn có theo kịp hắn hay không, Tô Ngư hiện tại không muốn nghĩ tới.
Cây đao này khá nặng, đối với đôi tay ngọc của Tô Ngư có chút quá sức, may mà nàng thường ngày chăm chỉ rèn luyện, không phải loại tiểu thư yếu đuối đến nắp bình cũng phải nhờ người khác mở.
Vương Minh Dương tiến lên vài bước, nắm chặt tay nắm cửa mở ra, lũ zombie bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức gào thét lao về phía bậc thang.
Mấy cây cương châm xuyên qua xuyên lại giữa đầu lũ zombie, một đám còn chưa kịp xông tới trước mặt hai người đã ngã rạp xuống đất.
Xác định phương hướng, Vương Minh Dương nhớ gần con đường này có một khách sạn năm sao, cụ thể tên gì hắn không nhớ, năng lực của hắn hai đời cũng chưa từng ở khách sạn năm sao.
Đừng hỏi tại sao mạt thế năm năm cũng không đi hưởng thụ, hỏi tức là lúc trước không có bản lĩnh, không tới lượt...
Thư viện tỉnh cách khách sạn đó khoảng bảy tám trăm mét, chỉ chỉ phương hướng, Vương Minh Dương men theo con đường chạy tới trước.
Tô Ngư không dám lơ là, trên đường bầy xác sống đã dần dần tụ lại, nàng chỉ còn cách dốc sức chạy theo, bám sát bước chân Vương Minh Dương.