Ngày hôm sau, chuyện hôm qua cảnh sát đến trường tìm tôi và Mao Tuấn Văn lan nhanh. May mà thầy giáo gọi bọn tôi ra ngoài, nếu không không biết còn bị đồn thổi thành cái dạng gì nữa.
Đồng chí Trương, viên cảnh sát quen thuộc, nói với bọn tôi rằng người được cứu hôm qua muốn gặp bọn tôi, nên phiền bọn tôi đến đó một chuyến.
Tôi và Mao Tuấn Văn đành phải đi. Mao Tuấn Văn nhìn đồng chí Trương rồi ngập ngừng: "Hay là mình mua chút gì đó mang đến thăm người bệnh nhỉ?"
Tôi nhìn cậu ta như nhìn một thằng ngốc: "Người khác thì còn được, đằng này mình là ân nhân cứu mạng của anh ta đấy! Đi không khéo còn được người ta vái cho mấy vái ấy chứ, còn mua gì nữa, lại làm anh ta sợ à?"
Nghe tôi nói vậy, khóe miệng đồng chí Trương và Mao Tuấn Văn cùng giật giật. Sao lời này lại có thể thốt ra từ miệng một đứa con gái cơ chứ? Nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
Đến phòng bệnh, trong ba giường chỉ có một người nằm ở cuối dãy. Đồng chí Trương đưa bọn tôi vào rồi đi ra ngoài. Người trên giường bệnh tháo mũ và kính râm ra, lộ ra một thanh niên trẻ măng, chừng hai mươi mấy tuổi, gầy gò đen đúa, trông cũng thường thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play