Vất vả lắm tôi mới lừa phỉnh qua chuyện này, dù người ta không hoàn toàn tin, nhưng tôi tin chắc họ không thể nào điều tra ra chuyện tôi không uống canh Mạnh Bà.
Tôi đâu phải dạng mượn xác hoàn hồn, mà là một con người sống sờ sờ ở đây suốt mười bảy năm. Tất cả mọi người và mọi vật xung quanh đều là bằng chứng cho tôi.
Thẩm Tiêu Tuyết vẫn còn hơi ngại ngùng. Dù sao thì người ta đã cứu mình, lại còn bị bố mình nghi ngờ nữa.
Tôi thì chẳng để bụng lắm, vui vẻ nhận lấy chỗ phiếu dùng không hết mà cô ấy đưa. Trong phút chốc, tôi thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Tôi hiểu rằng đây có lẽ là lời xin lỗi ngầm từ Thẩm Tu Bình vì đã nghi ngờ tôi, đồng thời thể hiện lòng biết ơn của nhà họ Thẩm.
Thẩm Tu Bình còn nói, chuyện này sẽ có khen thưởng. Dù không thể rùm beng lên được, nhưng ông ấy sẽ cố gắng tranh thủ khen thưởng bằng vật chất cho tôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT