Từ nhỏ xíu, tôi đã vô cùng ngưỡng mộ Lâm Châu Nhi nhà hàng xóm. Đơn giản vì những thứ tôi thèm thuồng, hoặc là không muốn ăn, hoặc là không bao giờ có cơ hội nếm.
Ban đầu, tôi tức giận lắm, cũng từng làm ầm ĩ trên bàn ăn. Nhưng đáp lại chỉ là cái liếc khinh bỉ của Trần thị (bà nội) và những lời châm chọc cay độc của Tôn Tiểu Vân (thím).
Dù vậy, tôi không bỏ cuộc. Không cho ăn thì tôi làm loạn, bị đánh thì tôi chạy trốn, bị mắng vài câu cũng chẳng sao, dù gì cũng không mất miếng thịt nào.
Năm tôi lên năm, mẹ tôi chỉ vì không sinh được con trai mà bị Tôn Tiểu Vân xỉa xói khi đang giặt quần áo ngoài sông.
Tuy còn bé, nhưng tôi không hiền lành như mẹ và chị gái. Tôi nhặt ngay hòn đá ném thẳng vào người Tôn Tiểu Vân. Bị bà ta đuổi theo, tôi vừa chạy vừa ném đá tới tấp.
Sau đó, tôi bị bà nội lôi ra đánh gia pháp. Mẹ khóc lóc ôm chặt lấy tôi, van xin mãi thì cha mới đứng ra năn nỉ, bà nội mới nguôi giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play