Sau vụ cãi nhau, Tạ Tiểu Liên cố gắng tránh xa Lâm Nhị Hạ hết mức có thể, trong ký túc xá cũng chẳng buồn nói chuyện. Thậm chí, có lúc Tạ Khánh Lan muốn bắt chuyện với Lâm Nhị Hạ cũng bị Tạ Tiểu Liên ngắt lời. Mấy người khác thì càng chẳng dám hó hé gì.
Lâm Nhị Hạ thì chẳng để bụng. Hứa Như lại thấy hai người không nói gì có lẽ lại hay, ít nhất là với Tạ Tiểu Liên, vì cô sợ Tạ Tiểu Liên tức đến ngất xỉu mất.
Cuộc sống học tập cứ thế trôi qua đều đặn. Ngày nào cũng học hành, đơn giản hơn nhiều so với việc đi làm thuê. Thời gian rảnh rỗi của bọn họ cũng nhiều, buổi chiều thường thì tầm bốn giờ đã xong việc học. Gặp hôm có lao động thì làm xong việc là có thể về.
Về phần các thầy cô, cứ đúng giờ lên lớp rồi tan học, dứt lời là đi ngay, chẳng nán lại một phút nào. Trên lớp có ai gây ồn ào nói chuyện, các thầy cô cũng làm lơ luôn.
Lâm Nhị Hạ cũng hiểu tâm trạng của các thầy cô, thật sự là sợ. Chuyện đó mà xảy ra với ai thì ai cũng chịu không nổi.
Chiều thứ năm, buổi lao động kết thúc khá sớm, mới hơn ba giờ. Lâm Nhị Hạ nghĩ bụng, hay là ra trạm thu mua phế liệu xem sao. Cô muốn mua ít báo cũ để dán lên tường trong phòng, chứ không thì nằm trên giường cả ngày toàn thấy đất.
Lâm Nhị Hạ một mình đến trạm thu mua phế liệu. Đến nơi thì thấy Triệu Thải Phượng đang bốc dỡ đồ từ một xe lừa chất đầy. Lâm Nhị Hạ gọi một tiếng: "Thải Phượng tỷ!"
Triệu Thải Phượng đang đội khăn trùm đầu, nghe tiếng gọi thì quay lại, rồi cười: "A, là Nhị Hạ à? Em không phải đang đi học sao, sao lại rảnh rỗi đến đây?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT