Chẳng bao lâu sau, thầy Vạn ôm một chồng sách trở lại, phía sau còn có mấy người nữa cũng tay ôm sách đi vào. Trong số đó, một người tóc đã bạc quá nửa, còn lại đều là những người trung niên trạc tuổi thầy Vạn.
Thầy Vạn giới thiệu sơ qua, đây là các thầy cô bộ môn. Các thầy cô cũng không mấy ai để ý đến sự ồn ào trong lớp, cứ thế phát sách cho bọn tôi. Phát xong, thầy Vạn chỉ dặn một câu: "Buổi chiều hai giờ ra sân thể dục làm cỏ", rồi rời đi, để lại cả lớp tự học. Tôi cầm cuốn sách giáo khoa mới tinh, không nén được tò mò mở ra xem. Với tình hình của các thầy cô, tôi cũng hiểu được phần nào.
Mấy năm trước, không ít thầy cô bị oan uổng vô cớ, thậm chí nhiều người còn bị chính học sinh của mình đổ tội. Chuyện này khiến họ sinh ra tâm lý phòng bị lớn hơn đối với học sinh. Từ đó trở đi, thái độ của thầy cô đối với học sinh hoàn toàn thay đổi, không quan tâm có lẽ là thái độ tốt nhất. Đương nhiên, việc học của chúng tôi cũng không ai dám quản, mà thời gian học cũng chẳng kéo dài, nên thành tích tự nhiên chẳng ra sao.
Trong lớp lại bắt đầu ồn ào. Người thì kêu la nói chuyện, người thì nhảy lên bàn huơ chân múa tay như động kinh, thậm chí có người còn chạy thẳng ra khỏi lớp. Hứa Như thấy tôi đang chăm chú đọc sách thì cũng ngồi vào bàn, lật sách đọc theo, không nói gì. Còn mấy bạn nữ khác thì nhỏ giọng bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía sau.
Ở phía cuối lớp, cô bạn có vẻ ngoài lạnh lùng kia hình như cũng để ý thấy ánh mắt của mọi người, khẽ gật đầu đáp lại. Có một cậu con trai bạo gan ngồi xuống bàn ngay cạnh lối đi của cô ấy, một học sinh lớp Ba, cười hềnh hệch để lộ hàm răng vàng khè:
"Chào đồng chí, tớ là Nhậm Kiến, còn cậu tên gì? Chúng ta gặp nhau là có duyên, sau này nhất định phải làm bạn tốt nhé!" Vừa nói, cậu ta vừa nháy mắt làm mặt quỷ.
Đám con trai xung quanh nghe vậy liền hùa theo ầm ĩ: "Đúng đấy, đúng đấy!"
Sắc mặt cô bạn kia đột nhiên lạnh xuống, không thèm quay đầu nhìn cậu ta. Ngược lại, cô bạn mập ngồi cạnh liền hừ lạnh một tiếng: "Không tự soi gương xem lại mình đi, cũng xứng làm bạn với người ta à?"
Mặt Nhậm Kiến có chút cứng lại. Ai đời lại bị nói thẳng vào mặt như thế, đúng là mất mặt. Cậu ta định mở miệng mắng cho một trận, nhưng có người ghé vào tai cậu ta nói nhỏ vài câu. Nhậm Kiến quay sang nói chuyện với mấy người kia, không để ý đến bên này nữa.
Hứa Như và tôi không chú ý đến chuyện phía sau. Tạ Khánh Lan và mấy người kia liếc nhau, hiểu rằng cô bạn này không dễ tiếp cận, nên cũng không dám tùy tiện nhìn nữa, ánh mắt đổ dồn về phía hai người chúng tôi cũng bớt đi nhiều.
Hai đứa cùng nhau ăn trưa. Bàn ăn ở nhà ăn không đủ, nên chúng tôi đành bưng ra ngoài ăn, ngồi xổm trên mấy chiếc ghế gỗ nhỏ. Hứa Như mua một phần ăn, chỉ có mỗi món khoai tây xào. Ở đây, đồ ăn phải mua, đồ chay một hào, đồ mặn hai hào rưỡi.
Hứa Như gắp cho tôi một ít: "Nhị Hạ, cậu ăn đi, tớ ăn một mình không hết, lãng phí lắm."
Tôi không từ chối lòng tốt của Hứa Như, lấy dưa chuột muối chia sẻ, ăn cùng bánh ngô cũng thấy ngon. Không phải tôi không có tiền, hơn nữa sau khi bán tóc, trong tay tôi đang có một khoản tiền lớn là bảy đồng hai hào sáu xu. Chỉ là tôi tiếc tiền thôi. Có lẽ do ảnh hưởng từ kiếp trước, tôi coi trọng tiền bạc lắm. Chỉ có tiền mới mang lại cho tôi cảm giác an toàn, trong tay không có tiền là tôi thấy bất an, nên tôi rất tiết kiệm, đồng thời cũng nghĩ xem có cách nào kiếm thêm tiền không.
Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện, tiện thể nhắc đến cô bạn xinh đẹp nổi bật trong lớp sáng nay. So với cô ấy, cùng tuổi mà tôi chỉ như một cây cỏ dại, còn cô ấy thì như một đóa hoa sắp nở, đẹp rực rỡ đến lạ. Bất kể là tướng mạo hay khí chất, đều dễ khiến người khác quên mất tuổi thật của cô ấy.
Hứa Như cảm thán: "Cô bạn kia xinh thật đấy, một vẻ đẹp rất độc đáo."
"Ừ, một vẻ đẹp của tiền bạc."
Hứa Như ngớ người một chút.
"Nếu không có tiền bạc vượt trội so với người thường, thì không thể bồi dưỡng ra được khí chất và vóc dáng xuất sắc như vậy, à, còn cả vẻ ngoài nữa." Tôi nói thêm một câu.
"Tớ không có ý phủ nhận cô ấy đâu, chắc chắn cô ấy cũng phải nỗ lực thì mới được như ngày hôm nay."
Hứa Như bật cười: "Nhị Hạ, cậu nói chuyện buồn cười thật đấy. Tớ phải nói rằng cậu rất thẳng thắn, thậm chí là quá thẳng thắn."
Tôi nhún vai: "Đương nhiên, đây là một trong những phẩm chất tốt đẹp của tớ mà."
Kiếp trước tôi đã từng gặp những cô chiêu nhà giàu như thế này rồi. Đã từng có lúc tôi cũng ghen tị với họ. Tất nhiên... bây giờ cũng vậy. Trước đây, đôi khi tôi còn cảm thấy ngoài việc có một ông bố giàu có, ngoại hình xinh đẹp, tiêu tiền không cần nghĩ thì họ còn có gì nữa.
Ừ, thì tôi chẳng có gì cả. Cả đời cố gắng cũng không thể được như họ, chỉ có thể hạ thấp năng lực của họ trong lòng thì may ra mới thấy thoải mái hơn một chút. Cho đến khi đi làm, tôi mới thấm thía được sự khác biệt giữa tôi và họ. Cô bạn bạch phú mỹ cùng vào làm với tôi, bất kể là năng lực làm việc, kỹ năng giao tiếp hay tầm nhìn, đều bỏ xa tôi cả vạn dặm.
Dù tôi có cố gắng thể hiện bản thân thế nào bên cạnh cô ấy, thì cũng chỉ như một cô hầu gái cố gắng gây sự chú ý với tiểu thư. Mà cô ấy cũng không hề khinh thường tôi, thậm chí còn cho tôi lời khuyên trong công việc, mở mang tầm mắt cho tôi. Sau này tôi mới biết mình đã sai lầm đến mức nào. Người mà tôi tự cho là kẻ thù, đối với họ chẳng qua chỉ là một trò chơi, một trò chơi "dưỡng thành" mà thôi.
Từ đó trở đi, tôi hiểu ra một đạo lý, đừng tự tạo ra kẻ thù, có lẽ trong mắt họ, mình chỉ là một hạt bụi, thậm chí còn chẳng là gì cả. Kể từ đó, tôi dẹp bỏ sự thiển cận của mình, nỗ lực nâng cao bản thân, đó mới là con đường đúng đắn.
Buổi chiều đến giờ lao động, toàn bộ học sinh khối Một và khối Hai đều tập trung ở sân thể dục. Đối mặt với một bãi cỏ dại mênh mông, đây là công việc của chúng tôi trong buổi chiều hôm nay. Một đám đông ngút ngàn, năm sáu trăm người, nhưng đứng giữa sân thể dục này cũng chẳng đáng là bao.
Theo phân công của lớp, lớp Một Ba được giao khu vực ở phía bắc sân. Thầy Vạn cử người đi lấy dụng cụ, dặn dò khu vực cần làm, rồi để các bạn tự bầu ra hai người, một nam một nữ, để phân công công việc cho các bạn còn lại.
Bạn nam được chọn là Mao Tuấn Văn, bạn nữ là Hứa Như. Mao Tuấn Văn là một cậu bạn thư sinh đeo kính, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng rất nhanh chóng đã bàn bạc với Hứa Như để phân chia khu vực làm việc cho các bạn nam và nữ. Sau đó, các bạn ấy cử người đi lấy dụng cụ.
Hứa Như cũng đến nói chuyện với bảy đứa chúng tôi: "Các cậu có muốn làm việc gì không? Ngoài nhổ cỏ thì còn có vận chuyển cỏ, các cậu tự chọn trước đi."
Nhất thời không ai lên tiếng. Cô bạn mập lẩm bẩm: "Còn có người muốn làm việc à? Ai mà dại thế, việc vừa bẩn vừa mệt thế này đụng vào còn chẳng muốn."
Hứa Như không để ý đến cô bạn đó, đợi một lát rồi lại lên tiếng: "Tề Phương và Trình Linh một tổ vận chuyển cỏ, những người còn lại phụ trách nhổ cỏ, mỗi người một khu vực. Tạm thời cứ phân công như vậy đã, lát nữa tớ sẽ dẫn Tề Phương và Trình Linh đi lấy dụng cụ."
Cô bạn mập không hài lòng: "Tại sao lại là hai người đó vận chuyển cỏ?"
Hứa Như nhìn thẳng vào cô bạn: "Tớ vừa mới nói rồi, nếu cậu không có ý kiến gì thì có nghĩa là cậu đồng ý với lời tớ nói, vậy nên việc tớ phân công là hợp lý."
Hứa Như dùng thái độ cứng rắn trấn áp, khiến cô bạn mập không dám cãi lại. Trong những việc như thế này, người lãnh đạo mà không cứng rắn thì về sau sẽ càng dễ xảy ra chuyện xấu.
Tôi đứng một bên lén giơ ngón tay cái lên cổ vũ Hứa Như. Khí phách quá đủ!