Vở tuồng hạ màn, Thẩm lão Oai cùng ba người kia trở về.
Khóc lóc một hồi lâu, đúng là mệt rã rời, nhưng nghĩ đến số tiền vừa kiếm được, lại thấy tràn trề sinh lực.
Tuy rằng lần này ít hơn chút đỉnh so với lần trước, nhưng cũng được hơn hai mươi đồng. Thấy nhiều tiền thế này, Thẩm lão Oai không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh. Giờ có tiền là có tất cả, ai còn để ý sĩ diện làm gì. Đầu óc lão giờ đã đồng bộ với Trịnh Thị, đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Thẩm Đại Phong mấy người thì khỏi phải nói, mặt mày hớn hở nhìn đống tiền.
"Khóc một trận đã có cả đống tiền, còn về làm gì? Cứ mỗi ngày ra đây khóc, chẳng mấy chốc mà giàu to," Thẩm Đại Phong cười toe toét, khoe hàm răng vàng khè, trông đến ghê người.
"Phải đấy, lũ người này đúng là ngốc hết chỗ nói. Tớ thấy bọn họ còn kém cả thằng ngốc Nhị ở thôn mình. Mà tớ còn khôn hơn bọn nó ấy chứ, hay là tớ cũng có thể đi học đại học nhỉ?" Thẩm Nhị Vũ cười hề hề nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play