Vừa về đến nhà, tôi đã thấy Lâm Ngọc Bảo bày sẵn cơm trên bàn, còn đang chuẩn bị cắt dưa hấu.
Thằng bé giờ đã cao đến mét tám, càng lớn càng giống ba Lâm Vĩnh Thuận, ngũ quan thanh tú, có chút khí chất nho nhã. Nhưng hễ nó mở miệng là phá tan tành cái vẻ đó, nhất là khi nó đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng khàn khàn đặc trưng.
"Nhị tỷ, anh Triệu rửa tay rồi ra ăn dưa hấu đi, cả nhà đợi hai người đó!"
Mấy năm nay, Lâm Ngọc Bảo vẫn chưa thoát khỏi cái mác háu ăn, thậm chí có xu hướng nghiêm trọng hơn, phát triển theo hướng của ba. Nói đoạn, nó thoăn thoắt bổ quả dưa hấu to thành mười sáu miếng đều tăm tắp.
Cả nhà quây quần bên nhau. Ba dạo này càng ngày càng bận, nhất là khi thôn mở rộng quy mô trồng dược liệu, các thôn khác cũng tới học hỏi, tìm ba thỉnh giáo. Ba thì lười thôi rồi, nhưng việc này là chủ trương của công xã, lại còn được trả thêm lương, thêm phúc lợi nữa, coi như người nhà nước, nên cũng đành phải làm. Thêm nữa, dạo này mưa nhiều, dược liệu dễ bị bệnh, khiến ba càng bận tối mắt tối mũi, da sạm đi thấy rõ.
Mẹ Triệu Lan Hoa thì chẳng thay đổi gì so với trước, còn có phần béo ra, trông tự tin hơn hẳn. Mấy năm nay trong nhà chẳng có chuyện gì phải lo lắng, con gái lớn sống tốt, lại thêm đứa cháu ngoại nửa tuổi nữa chứ. Hai cô em gái đều có việc làm, cơm ăn áo mặc không thiếu, thằng út thì ngoan ngoãn hơn, học hành cũng tàm tạm. Ba thì bận rộn, mỗi người đều bận việc riêng, trong nhà không có gì phiền muộn, cơm áo không phải lo, ai trong thôn chẳng ghen tị với mẹ, bảo sao mẹ chẳng ngày càng tươi tắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT